Edit : Shikirio
Beta : Cherry
Trở lại trong phủ, cũng không ai để ý nàng đi nơi đâu, mặc dù chuyển ra phòng khách, nhưng Hải Đường Các này, muôn hoa thi nhau khoe sắc, thải điệp tuy náo nhiệt, nhưng vẫn khó che giấu sự tịch mịch.
Ở trong này, mọi việc đều tốt lắm, ăn mặc ở, cũng không bạc đãi nàng, chỉ là. . . . . .
Chỉ là vì sao, trong lòng vẫn không thoải mái như vậy?
Cái gì cũng có, chỉ thiếu, hắn.
Hoa cúc trong viện, sớm đã qua mùa, phiến lá to mọng, bông hoa héo rũ, khó có thể che giấu sự tiêu điều khô bại.
Hoa cúc, kỳ thật cũng thực hạnh phúc, ít ra bọn chúng đã từng rực rỡ !
Mà nàng, xinh đẹp như hoa, đến lúc nào mới có thể rực rỡ đây?
——————
Đêm, nhẹ nhàng buông xuống, nhìn bà vú đã làm hết phận sự, Lộ Nhi thản nhiên cười, Hiên Vương làm việc, nàng vốn cực kỳ yên tâm.
Hắn sai người ta tìm người, nàng lại càng yên tâm.
Bữa tối được bưng lên, ăn không còn một miếng, Bảo Bảo có bà vú, nàng cũng ăn uống ít đi rất nhiều.
Hai ngày nay, đến tối muộn hắn mới trở về, xem ra làm Vương gia cũng không tốt lắm, mệt chết người không đền mạng.
Nghĩ đến Hiên Vương, bất cẩn lại nhìn thấy Tiểu Tuệ đang bận rộn, sự việc kia nên hỏi Hiên Vương thử xem, bình thường Tiểu Tuệ đối với mình tốt vô cùng, Lộ Nhi thật không nhẫn tâm giáp mặt hỏi nàng.
Lúc Hiên Vương trở lại, vừa hay nhìn thấy Lộ Nhi đang ngẩn người ——
Khụ khụ, nói dễ nghe một chút, không phải là ngẩn người, là trầm tư!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Lộ Nhi vội vàng đứng dậy, thuần thục giúp Hiên Vương cởi áo khoác ——
Đến cổ đại lâu như vậy, nàng càng ngày càng có thói quen « dĩ phu vi thiên » của nữ nhân (coi chồng là trời), xem ra con người cũng thật là biến chất, mà nàng rất không may, chính là loại người giỏi về biến chất.