Hẳn là phải vận động một chút! Mấy ngày nữa phải bắt đầu giảm cân, chỗ khác không cần, thịt dư ở bụng nhất định phải bỏ đi.
“Nương à, nương nhìn bụng con xem, đều có thịt! Con muốn giảm cân, muốn giảm cân. . . . . .”
Lộ Nhi nắm lấy tay Từ phu nhân, làm nũng nhìn bà, Từ phu nhân hiền lành cười, ánh mắt quan sát bụng Lộ Nhi:
“Cái này, qua một thời gian ngắn là tốt, con cũng không cần phải giảm cân, nếu con mà giảm, đoán chừng Hiên Vương sẽ sốt ruột mất. . . . . .”
Tiếng cười ha ha, vang vọng ở trong phòng, mang theo sung sướng vui vẻ khiến cho người bên ngoài nghe thấy cũng không nhịn được mà thấy hâm mộ!
Bên ngoài Ngạo Vũ Các, một thân ảnh màu đỏ chót đang đứng đó, nàng thích màu hồng đào, màu hồng như hoa đào đẹp đẽ, nhưng kể từ khi thành Hiên Vương phi, y phục của nàng cũng đổi thành màu đỏ, đỏ thẫm, đỏ thẫm.
Màu đỏ, là màu sắc chính thất, cũng chỉ có thê tử Vương gia mới có tư cách mặc loại y phục màu đỏ này.
Trong đầu, chợt nhớ tới khoảng thời gian cực kỳ lâu trước kia, thời điểm Lộ Nhi còn đang mang thai, nàng ta mặc một bộ y phục đỏ thẫm.
Lúc ấy, nàng ta nói Vương gia bảo đó là để trừ tà, cho nên y phục của nàng ta, đều là màu đỏ !
Nhưng hôm nay, nàng bắt đầu hoài nghi, thật sự chỉ bởi vì trừ tà thôi sao?
Có phải ngay từ lúc ban đầu, người Vương gia lựa chọn, thê tử hắn nhận định, cũng chỉ có Lộ Nhi hay không!
Tâm, bỗng nhiên rất đau khổ, cũng rất chua xót!
Đến bây giờ, nàng vẫn không hiểu, Hiên Vương vì cái gì sẽ yêu Lộ Nhi, yêu một nữ nhân mang thai hài tử của người khác!
Hài tử kia, nàng ta đã sinh, vậy mà Hiên Vương vẫn thừa nhận nó!
Không phải là đã đến lúc nàng nên đi tìm Hoàng thái hậu nương nương trò chuyện? Bà ấy cũng thừa nhận đứa bé này sao?
Mẫu bằng tử quý**, cho tới nay chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, mà Lộ Nhi, hiện tại rất có thể sẽ. . . . . .
**mẹ vinh nhờ con