Hiên Vương cắn răng nghiến lợi nói, Hoàng thượng nổi giận trừng mắt liếc hắn một cái:
“Hừ, đệ sẽ không đuổi nàng ta đi? Cho nên đệ trực tiếp mang theo Lộ Nhi cùng hài tử rời đi!”
Tức giận không lên tiếng, nhưng là giải thích rõ thái độ quyết không thỏa hiệp của Hiên Vương.
Hoàng thượng nhìn Hiên Vương cố chấp, nặng nề thở dài nói:
“Ta đã từng muốn ngăn cản, chất vấn mẫu hậu cô công chúa kia có cái gì tốt? Khiến cho người không tiếc bất cứ gì để bảo vệ nàng ta? Lúc ấy mẫu hậu rất đau đớn, người nói, người nói. . . . . .
Người làm như vậy đối với mình thì có ích lợi gì? Mẫu hậu cũng chỉ là vì tốt cho đệ! Người mong muốn cái gì? Sau đó ta lại nghĩ, lúc ấy mẫu hậu đã biết đệ đi tìm Lộ Nhi rồi, người cũng hiểu rõ tính khí của đệ, cho nên mới phải vội vàng đáp ứng chuyện này!”
Hoàng thượng đứng lên, đi tới trước mặt Hiên Vương, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh cố chấp của Hiên Vương, thở dài nói:
“Bất kể đệ lấy ai, đối với mẫu hậu mà nói, cũng không có ích lợi gì. Hiên, bà là mẫu thân của chúng ta, mọi chuyện bà làm, cũng là vì tốt cho chúng ta. Đệ vẫn luôn rất oán hận con mắt của đệ, đệ cũng đã biết, lúc ấy mạng của đệ được giữ lại như thế nào?”
Khi đó Hiên Vương còn rất nhỏ, bốn năm tuổi, chưa chắc nhớ rõ chuyện gì!
Nhưng hắn vẫn nhớ, nhớ rõ đêm kinh khủng đó. . . . . .
“Đệ. . . . . . Hoàng huynh, mắt của đệ, không phải là trúng độc mới thay đổi sao?”
Hắn, là hài tử của phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng bọn họ không có đôi mắt màu xanh, ánh mắt của bọn họ rất bình thường, chỉ có hắn, bình thường thì không sao nhưng khi nổi nóng, tâm tình không ổn định, liền. . . . . .
Haiz, hắn đã từng chịu bao nhiêu thống khổ vì đôi mắt này rồi? Có người từng mắng hắn là tạp chủng, có người từng vu hãm mẫu hậu vụng trộm, có người. . . . . .
Ha ha, nghĩ đến những gì đã trải qua, Hiên Vương nắm chặt tay——
Hắn, là một Vương gia tôn quý, một Vương gia vốn nên hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng tại sao lại luôn lạnh lùng?