“Cái gì? Đệ nói, bọn họ đồn, con của đệ là tiềm long tinh hạ phàm?”
Nghe thấy tiềm long tinh, Hoàng thượng hưng phấn đứng dậy, nhìn Hoàng thượng vô cùng kích động, Hiên Vương vội vàng giải thích:
“Là nói bậy, đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể là tiềm long tinh chứ?”
Không nghĩ, hoàng huynh kích động như thế, cũng không phải là một hiện tượng tốt.
“Vậy không phải thái y đã nói là một hài tử sao? Làm sao lại thêm một đứa?”
Hoàng thượng cũng ý thức được mình quá kích động, hắn đột nhiên ngồi xuống, ngượng ngùng hỏi.
“Đúng là chỉ có một. Nhưng Hướng Quân vẫn không buông tha cho đứa bé này, cho nên, đệ vì bảo vệ đứa nhỏ nên sai người ra ngoài tìm một đứa nữa. Mặc dù, làm như vậy không thể hóa giải lời đồn, nhưng ít ra có thể vì hài tử giảm bớt một nửa nguy hiểm!”
“Cách này cũng được, Hiên, ta muốn nhìn chất nhi một chút, ngày mai, để Lộ Nhi mang đứa nhỏ vào cung một chuyến đi. Đúng rồi, mang cả hai đứa, như vậy mới an toàn. . . . . .”
Vẻ mặt Hoàng thượng vui mừng, dường như không có chút hờn giận, một chút hờn giận cũng không có!
Hồ nghi quan sát Hoàng thượng đang hưng phấn, Hiên Vương làm thế nào cũng không nghĩ đến khi Hoàng thượng biết lời đồn đại về tiềm long tinh còn có thể cao hứng như vậy.
Không đúng, huynh ấy không nên cao hứng như vậy mới đúng!
Chẳng lẽ, Hoàng thượng không tin?
“Hoàng huynh, lời đồn về tiềm long tinh, huynh tin tưởng ư?”
Thử hỏi một tiếng, Hiên Vương gắt gao cầm ngọc bội trong lòng bàn tay, chính sự còn chưa làm, hắn tới là để giao nộp binh phù.
Hắn buông tay, Hoàng thượng đồng ý hôn sự giữa hắn và công chúa, chuyện này quá không bình thường, cho nên hắn buông tay!
“Tin! Không có lửa làm sao có khói, hơn nữa, bách thú bảo vệ mọi người, chuyện này ta cũng đã nghe nói!”
Hoàng thượng thản nhiên cười một tiếng, giống như không phải nói đến nhi tử của Hiên Vương, giống như tiềm long tinh kia chính là nhi tử của hắn vậy.