Hiên Vương, thật đúng là. . . . . .
Ngủ, tỉnh, ngủ, tỉnh, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm đều là mơ mơ màng màng trôi qua. Lộ Nhi ước chừng ở trên giường ngây người ba ngày, mới được “ân chuẩn” xuống giường.
Cũng không biết Hiên Vương lấy tinh lực từ đâu mà nhiều như vậy, cũng quá. . . . . .
Nghĩ đến lại làm cho người ta đỏ mặt tim đập liên hồi, gương mặt Lộ Nhi như rặng mây đỏ đầy trời!
Nên tỉnh dậy rồi, Bảo Bảo của nàng, mấy ngày rồi chưa gặp.
Có lẽ, ở trong Vương phủ này, Lộ Nhi cảm thấy an tâm, Bảo Bảo được mọi người chiếu cố, Lộ Nhi cũng rất yên tâm!
Nơi này là nhà của nàng cùng Hiên Vương, Lộ Nhi tin tưởng, Hiên Vương sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ của bọn họ.
“Phu nhân, nghĩ cái gì mà mất hồn như thế. . . . . .”
Tiểu Tuệ giúp Lộ Nhi chải mái tóc dài, trong mắt cũng là mỉm cười, thanh âm vui vẻ vô cùng.
“Em nha đầu này. . . . . . Chỉ là nghĩ đến Bảo Bảo Bối Bối, hai ngày nay hai đứa có ngoan không?”
Nghĩ đến hai đứa bé, đặc biệt là Bảo Bảo của nàng, tâm Lộ Nhi cũng vui mừng.
Nàng phát hiện, tình mẫu tử rất kỳ lạ, mặc dù Bối Bối không phải là con nàng, nhưng đối với bé, nàng vẫn rất yêu thích, rất yêu.
“Hai thiếu gia nha, thật ngoan ngoãn. Lúc đầu có thể có chút không quen, rất hưng phấn, dường như ngủ rất ít, nhưng gần đây tốt hơn nhiều. . . . . . Đúng rồi, phu nhân, Hoàng thái hậu nương nương cùng Từ phu nhân cũng sang đây thăm thiếu gia . . . . . .”
Tiểu Tuệ vui vẻ cười, thời điểm Lộ Nhi nghe thấy Hoàng thái hậu, trong lòng run lên, bà đã tới?
Nét mặt bà ra sao?
Bà sẽ thừa nhận Bảo Bảo sao?
Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, Lộ Nhi hơi thấp giọng nói:
“Nương nương nói thế nào? Vui vẻ sao?”
Tình yêu, vốn chính là chuyện của hai người, nhưng cho tới bây giờ, Lộ Nhi mới phát hiện, nàng cũng rất quan tâm, rất quan tâm đến thái độ của Hoàng thái hậu