Phía nam Tây Sơn, một chiếc xe ngựa màu lam chậm rãi đi, đánh xe chính là một hán tử mặt sẹo, hắn nhắm hai mắt, nhàn nhã nằm nghiêng, một chút cũng không để ý nơi này là bóng tối, là rừng rậm.
Bốn phía, một mảnh tĩnh lặng, bóng đêm mỏng manh bao phủ bầu trời, sao trên trời cũng đều dấu đi, chỉ còn lại một ngôi sao chói mắt không giống bình thường, cô đơn lấp lánh.
Tiếng vó ngựa rất nhỏ truyền đến, thanh âm từ xa đến gần, hán tử đánh xe bỗng nhiên trợn to hai mắt, ánh mắt sáng quắc lên.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần, hán tử nhìn phía trước một cái, bỗng nhiên quay đầu đi, dường như muốn xem thứ gì. . . . . .
Ngao. . . . . . Ngao. . . . . .
Là sói !
Không biết từ chỗ nào truyền tới, nhưng cũng giống như vậy, càng ngày càng gần!
Không tốt!
Có sói đến! Nghe thanh âm vừa rồi, còn giống như không chỉ có một con!
Vẻ mặt hán tử có chút hốt hoảng, siết chặt dây cương!
————
Sói !
Nghe được thanh âm sói tru, Hiên Vương thầm nói không ổn, đây là chuyện gì vậy, làm sao vào lúc này lại nghe thấy tiếng sói tru chứ?
“Bạch Vân, nhanh. . . . . .”
Mượn bóng đêm sâu kín, Hiên Vương suy đoán có thể có người, hắn gấp gáp một tay ôm lấy Lộ Nhi thật chặt, một tay lôi kéo dây cương, Bạch Vân nâng bốn vó lên, tốc độ càng giống như bay đi.
“Hiên, sao vậy. . . . . .”
Lộ Nhi đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác được sống lưng phát lạnh, nàng hốt hoảng mở mắt ra, cũng nghe thấy từng tiếng sói tru!
Nhớ lại lời ông nàng từng nói, sói mang khí lạnh, quả nhiên không sai.
Từ nơi xa có thể cảm giác được hơi lạnh thấu xương, không biết khi thật sự nhìn thấy sẽ ra sao?
“Có thể là bọn họ, bị sói theo dõi. . . . . .”
Sắc mặt Hiên Vương trầm xuống, đối phó với bầy sói hắn không có chút nào nắm chắc, xem ra hiện tại đành phải. . . . . .