Hiên Vương cùng nàng, đã bái đường, đã có thánh chỉ tứ hôn, nhưng. . . . . .
Nhưng ở trước mặt mọi người, bọn họ luôn kém một bước. Mà công chúa, hiện tại cũng không biết thế nào.
Đánh cuộc của hai người, hôm nay lời nói còn văng vẳng bên tai, trở về không biết công chúa sẽ nói thế nào?
Quên đi, sợ nàng ta làm cái gì? Hai người đã sớm bái đường rồi, rất nhiều người cũng có thể làm chứng.
Còn có cha, nương, hai ca ca, bọn họ có khỏe không?
“Vậy Lộ Nhi, muội sẽ tiếp tục. . . . . .”
“Muội sẽ kiên trì, chàng yêu muội, vẫn luôn chỉ có một mình muội mà thôi. . . . . .”
Đúng vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lộ Nhi tin tưởng Hiên Vương, cũng tin tưởng cảm giác của mình !
Có lẽ sau khi trở về Hướng Quân sẽ xuất hiện, Hoàng thái hậu vẫn sẽ ngăn cản, nhưng chuyện này có quan hệ gì chứ?
Nàng tin tưởng Hiên Vương, Hiên Vương cũng tin tưởng nàng! Cùng nàng sống cả đời chính là Hiên Vương, là cha Oa oa, cũng không phải là Hoàng thái hậu a.
“Lộ Nhi, muội quyết định sao? Hôn lễ không có chúc phúc, có thể sẽ không. . . . . .”
Ngưu tẩu thở dài, bất an nhìn Lộ Nhi, nàng thở dài nói:
“Muội tin tưởng, hôn nhân của muội, sẽ có người chúc phúc . . . . . .”
Nàng cảm giác, Hoàng thượng đối với nàng cũng không có bao nhiêu ác ý, hình như người không thích nàng, vẫn luôn chỉ có một mình Hoàng thái hậu.
Nhưng nói đi thì nói lại, Lộ Nhi cảm giác có chút kỳ quái, Hoàng thái hậu lần đầu tiên thấy nàng, đối với nàng thái độ cũng không phải là quá xấu, nhưng sau đó tại sao sẽ biến thành như vậy chứ?
“Lộ Nhi. . . . . .”
Nghe thanh âm kia hơi có vẻ kích động, Lộ Nhi vui mừng quay đầu lại, chỉ thấy trong ráng mây nhàn nhạt, Hiên Vương cùng Đại Ngưu phong trần mệt mỏi chạy tới.
“Hiên. . . . . .”
Lộ Nhi há mồm, bao nhiêu lời đều dừng trên khóe miệng, một câu cũng không nói nên lời.
“Oa oa. . . . . .”