Lộ Nhi chợt nghĩ đến lời của mẹ: khi phụ nữ sinh con, khớp xương đều giãn ra, lúc này không thể bị nhiễm lạnh, nếu không có thể bị bệnh không thể trừ tận gốc.
Hiện giờ nàng rất lạnh, tiếp tục như vậy, có thể mắc bệnh khó chữa cả đời hay không?
Cả đời, cảm giác rất dài, cũng rất lâu, Lộ Nhi run rẩy, hiện tại nàng cũng không biết có thể kiên trì được nữa hay không, làm sao lại nghĩ đến chuyện xa vời thế?
Nàng thở dài, cuối cùng nàng vẫn là phúc phận mỏng manh, nhưng nàng sẽ giữ được đứa nhỏ, bất kể nàng có thế nào nhưng đứa nhỏ vạn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
“Lộ Nhi, Lộ Nhi. . . . . . Tỉnh, ta thấy có một ngôi nhà, là một ngôi nhà. . . . . .”
Mấy tiếng kêu lên, là thanh âm của hắn, Lộ Nhi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện trời đã hửng sáng, chung quanh đều là một mảnh mờ mịt.
Giương mắt nhìn về phía ngôi nhà kia, nhưng cũng chỉ là một ngôi là lá, cửa là một tấm gỗ, một đá của Hiên Vương, vang bang bang.
“Ai vậy. . . . . . Sớm như vậy. . . . . .”
Người ở bên trong dường như đang say giấc nồng, sau một lúc lâu mới đáp lại, trong thanh âm mang đậm giọng mũi.
“Làm phiền mở cửa, chúng ta lạc đường. . . . . .”
Hiên Vương muốn xông vào, Lộ Nhi vội vàng ngăn cánh tay hắn, thấp giọng nói:
“Không vội, hiện tại chúng ta đang cần họ giúp. . . . . .”
Hiên Vương quyết tâm nhẫn nại, sau một lúc lâu, cửa mở ra, một nam tử trung niên bốn mươi mấy tuổi ló đầu ra.
“Hai người. . . . . .”
“Vị đại ca này, nương tử của ta sắp sinh, làm phiền giúp một tay. . . . . .”
Trong lòng Hiên Vương lo lắng muốn chết, trong thanh âm lại mang theo chút run rẩy khó nén, một phụ nữ trung niên đi ra, trong tay cầm đèn vừa mới thắp, soi sáng trên người Hiên Vương, hô to một tiếng:
“Máu, thật là nhiều máu . . . . . .”