Cái loại cảm giác sống không bằng chết, nàng đã chứng kiến, đó là cái giá đắt cho việc chọc giận Hướng Quân, chỉ là chọc giận!
Nhưng Lộ Nhi ư, cô đây không phải là chọc giận, không chỉ là chọc giận, cô là người phản bội!
Phản bội sẽ như thế nào? Nàng chợt vạn phần mong đợi!
Khóe miệng vẽ ra một nụ cười thích thú, dưới ánh mặt trời ấm áp lại làm cho người ta cảm thấy sống lưng phát lạnh, rợn cả tóc gáy!
Nàng thay hoa phục, dáng vẻ mảnh mai chậm rãi bước đi, hai người thướt tha đi đến Hoàng cung.
Cầu kiến Hoàng thái hậu, không có bao nhiêu trở ngại, rất dễ dàng gặp được nữ nhân đối xử tốt với nàng.
“Công chúa, cũng thật lâu cô không vào cung bồi bồi ai gia . . . . . .”
Thấy công chúa, Hoàng thái hậu cười hết sức vui vẻ, bà thích nữ tử biết tiến biết lui này.
“Nương nương, Hiên Vương phủ gần đây bận rộn, Văn Văn cũng là nhất thời không thể phân thân a. . . . . .”
Rất có phong thái đứng nói chuyện không đau lưng, lúc nào thì chuyện của Hiên Vương phủ đến phiên nàng lo lắng?
Nhưng công chúa chính là công chúa, mặc dù chuyện thật sự không liên quan đến nàng, nàng cũng sẽ biểu hiện trôi chảy trót lọt.
“Aiz, Hiên nhi là bị Lộ Nhi mê hoặc, ai gia vốn không đồng ý, nhưng nó luôn kiên trì, ai gia cũng không thể tránh được. . . . . .”
Nói đến Hiên Vương, Hoàng thái hậu thở dài, nghịch tử này, làm sao lại cố chấp như vậy chứ?
“Nương nương, Hiên Vương không thích Văn Văn, Văn Văn mặc dù có thích chàng nhiều thế nào, cũng là uổng công. Có lẽ, đây là số mệnh đi. . . . . .”
Công chúa cúi đầu, bả vai cũng run run mấy cái, giống như cả người cũng bắt đầu sắp khóc.
“Công chúa, không nên nói như vậy. Dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, nhất định có thể tìm được một nam nhi tốt hơn. . . . . .”
Chuyện đã đến nước này, Hoàng thái hậu cũng không tiện nói thêm cái gì, bà chỉ có thể cười an ủi công chúa.