“Điệp di, Lộ Nhi cũng rất khổ sở. Hơn nữa, lúc ấy ta và Khánh đều là tự nguyện, không liên quan đến Lộ Nhi!”
Hiên Vương mặt lạnh, thanh âm cũng càng thêm không vui. Nàng nhướng mày, lạnh lùng nói:
“Để cô ta đi đi, Khánh Vương phủ chúng ta không hoan nghênh cô ta!”
Hiên Vương quay đầu lại, áy náy nhìn Lộ Nhi một cái, hắn cũng không nghĩ đến nữ nhân này sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng đối với đề nghị của nàng, hắn cũng đang suy tính, có nên đưa Lộ Nhi về trước hay không?
Lộ Nhi lắc đầu một cái, thật vất vả tới đây một chuyến, cứ rời đi như vậy, trong lòng của nàng vẫn sẽ cảm thấy bất an.
Nàng không đi, không thể cứ rời đi như vậy được, thậm chí nàng còn chưa kịp nói vài câu với Khánh Vương, bày tỏ chút áy náy của nàng?
“Từ thái y, còn không mau chẩn mạch cho Khánh Vương. Điệp di, để ta canh chừng ở đây là được rồi, người cũng không cần lo lắng, người cứ ra ngoài nghỉ ngơi một chút, nơi này đã có ta chiếu cố. . . . . .”
“Ta. . . . . .”
Phụ nhân muốn phản bác, nhưng Hiên Vương đã gọi nha đầu tới, để nàng đưa Điệp di ra ngoài, mãi cho đến khi ra cửa, Lộ Nhi còn chứng kiến nàng quay đầu lại, thậm chí còn hung hăng trợn mắt nhìn mình mấy lần.
Từ thái y tiến lên, vội vàng chẩn mạch cho Khánh Vương, nữ tử kia đi, Lộ Nhi mới dám đi lên trước, lần đầu tiên thấy hắn nằm ở trên giường ——
“Vương gia, những vết sẹo trên mặt Khánh Vương. . . . . .”
Mấy ngày trước nàng biết Khánh Vương không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là khi hôn mê, Lộ Nhi cho rằng hắn cũng giống như Hiên Vương, trên người không bị thương, chỉ chờ tỉnh lại mà thôi.
Nhưng bây giờ vừa nhìn, so với Hiên Vương, thương thế của hắn nặng hơn rất nhiều.
“Lộ Nhi, trong cung có thuốc xóa sẹo tốt nhất, thái y đã nói, rất nhanh sẽ không có chuyện gì. . . . . .”
Quay đầu nhìn về phía Từ thái y, ông gật đầu một cái, thở dài nói:
“Đây là lúc rơi xuống đất, không cẩn thận mới bị thương, không đến hai tháng là có thể xóa hết. Trên người của Vương gia cũng không có thương tích gì nhiều, chỉ là. . . . . .”