Công chúa, chính thất. . . . . .
Mặc dù còn chưa thành sự thật, nhưng Lộ Nhi vẫn thấy chột dạ muốn rút tay từ trong tay Hiên Vương.
“Lộ Nhi, sao vậy?”
Hiên Vương nhếch mày, không vui nhìn chằm chằm Lộ Nhi.
“Ừm. . . . . . Vương gia, nàng là công chúa. . . . . .”
Cố gắng mấy lần, tay nhỏ bé chẳng những không rút ra được, ngược lại bị hắn nắm chặc hơn, ngay cả ngón giữa cũng cảm giác được hơi đau.
“Ta biết! Lộ Nhi, không phải đã nói là về sau không được gọi ta là Vương gia sao?”
Hiên Vương dừng bước, thật không biết nữ nhân này nghĩ gì.
“Nhưng khi có người ngoài, ta không muốn có nhiều người tức giận. . . . . .”
Trời mới biết, nếu như trước mặt những nữ nhân đó nàng gọi một chữ “Hiên”, các nàng có thể hung hăng dùng ánh mắt giết chết mình hay không!
Không đúng, giết chết quá đơn giản, đoán chừng sẽ lăng trì một tấc một tấc đi!
“Nàng a, ta đâu nói rằng khi ở trước mặt người ngoài thì không được gọi tên ta. . . . . .”
Hắn thật muốn gõ mạnh đầu Lộ Nhi, nữ nhân khác đều mong đợi sẽ có cái vinh hạnh này, chỉ có Lộ Nhi, luôn là lo lắng lung tung.
“Vương gia, tình huống của ta là đặc biệt, cẩn thận một chút vẫn hơn. . . . . .”
Lộ Nhi ha ha cười, Hiên Vương nghĩ thấy cũng đúng, dù sao minh thương dễ tránh, nhưng ám tiễn khó phòng, hắn sẽ tận lực bảo hộ Lộ Nhi, nhưng là sợ sẽ có chuyện nhỏ xảy ra.
“Vậy chúng ta đi thôi. Chắc nàng cũng đói bụng rồi!”
Thấy Lộ Nhi hơi nhíu chân mày, tay Hiên Vương hơi buông lỏng một chút, nhưng vẫn không cho nàng tránh ra.
“Vương gia, công chúa ở bên ngoài. . . . . .”
Mặc dù bây giờ công chúa không phải là cái gì của Vương gia, nhưng nhìn ý tứ Hoàng thái hậu, cũng không kém vị hôn thê là mấy, hai người họ đi ra ngoài như vậy thật không tốt!
Huống chi, cùng công chúa tiếp xúc mấy lần, Lộ Nhi cảm thấy mặc dù công chúa đối với nàng không có ác ý gì, nhưng lại luôn có chút lạ