Không, sẽ không, không phải là như vậy. . . . . .
Lộ Nhi bất an quay đầu, bên tai lại nghe được tiếng gọi của Cô Ưng:
“Lộ Nhi, tới đây cùng Hiên Vương gia nói vài lời, chúng ta phải đi, về sau vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. . . . . .”
Nói vài lời?
Lộ Nhi không thể tin nhìn hắn, đôi mắt Cô Ưng tối sầm, ngón tay chỉ về phía Hiên Vương, Lộ Nhi chầm chập đi đến, nhìn Hiên Vương vẫn không có phản ứng gì, nàng thở dài nói:
“Vương gia, Lộ Nhi thật sự phải đi. Thật ra thì Lộ Nhi muốn rời đi, nhưng chàng không cho, Lộ Nhi sợ bị chàng bắt trở lại, sợ chàng tức giận, nếu không sẽ giết Lộ Nhi. Nhưng Lộ Nhi hiện tại không sợ, võ công của Cô Ưng rất cao, hắn có thể bảo vệ Lộ Nhi, cho Lộ Nhi một cuộc sống bình thường. . . . . .”
Áp chế cảm xúc, Lộ Nhi tiếp tục nói:
“Cô Ưng đã nói, sẽ đối xử tốt với con của chúng ta. Đối với đứa bé này, không phải là chàng cũng không thế nào tin tưởng sao? Lộ Nhi phải đi, chàng cũng không cần lại vì đứa bé này mà phiền não. Vương gia, Lộ Nhi đi, chàng nhất định phải bảo trọng, phải bảo trọng, biết không?”
Taynhỏ bé nắm tay hắn thật chặt, nước mắt như trân châu lăn xuống, Lộ Nhi thở dài, thấy hắn cuối cùng vẫn không chịu mở mắt ra, mới không đành lòng buông tay ra, bất đắc dĩ nhìn Cô Ưng một cái.
“Lộ Nhi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi thôi. . . . . .”
Lộ Nhi đứng dậy giống như thật sự muốn rời khỏi, nhưng chỉ đi một bước, mới phát hiện, áo bị người nắm:
“Không cho đi. . . . . .”
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn vô cùng, thân thể Lộ Nhi cứng đờ, Vương gia. . . . . .
Vương gia. . . . . .
Vương gia hắn đã tỉnh lại sao?
Vương gia hắn thật sự đã tỉnh lại?
Chậm rãi, từ từ xoay người lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt mệt mỏi.
“Chàng . . . . . Vương gia. . . . . .”
“Lộ Nhi, nàng là của ta. . . . . .”
Hai mắt hắn đỏ lên, thanh âm khàn khàn nhưng lại có lực, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt hết sức kiên định.