Hiên Vương, tại sao chàng bất tỉnh, tại sao còn không tỉnh lại, chàng cũng biết, bộ dáng này của chàng, Lộ Nhi sẽ. . . . . .
Rất thương tâm, cũng rất đau!
Hai mắt quyến luyến nhìn gương mặt tuấn tú, Lộ Nhi không đành lòng quay đầu đi, che miệng lại liền chạy ra ngoài. . . . . .
“Phu nhân. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi thương tâm chạy ra, Tiểu Tuệ bất an kéo nàng.
“Ta không sao!”
Thanh âm trầm thấp run rẩy, ai cũng đoán được căn bản là có chuyện a.
“Phu nhân, Vương gia ngài ấy. . . . . .”
Ánh mắt nhìn vào trong phòng, mặc dù từ nơi này cái gì cũng không thấy được, nhưng Tiểu Tuệ vẫn không buông tha.
“Vương gia còn chưa tỉnh lại, phải áp dụng bước hai. . . . . .”
Ngẩng đầu lên, Lộ Nhi tự nói với mình phải kiên cường, loại tình huống hôn mê bất tỉnh này nàng cũng đã nghe nói qua, nhưng thật ra là có hai trường hợp.
Hoặc là rất nhanh có thể tỉnh lại, hoặc là sẽ vẫn tiếp tục hôn mê.
Còn đối với bọn họ mà nói, thời gian ngủ càng dài, đối với người hôn mê càng bất lợi!
Bởi vì biết điều này, cho nên Lộ Nhi mới lo lắng muốn Hiên Vương tỉnh lại.
Đây là tướng công của nàng, là cha đứa nhỏ trong bụng nàng, nàng không cho phép hắn cứ ngủ như vậy.
“Phu nhân, bước thứ hai?”
Tiểu Tuệ lo lắng nhìn Lộ Nhi, nàng không rõ bước thứ hai là chỉ cái gì, nhưng nàng hiểu, nhất định không phải là chuyện đơn giản.
Trong đầu phu nhân nghĩ gì cũng không ai biết, lại càng không thể nào đoán được nàng muốn làm cái gì.
“Đúng, bước thứ hai, Tiểu Tuệ, em nhất định phải phối hợp với ta. . . . . .”
Thử nhìn xung quanh không thấy có người, Lộ Nhi thì thầm bên tai Tiểu Tuệ, cẩn thận nói lại bước thứ hai.
“Cái gì? Phu nhân, chuyện này. . . . . .”
Có thể không làm hay không, vẻ mặt Tiểu Tuệ đau khổ, nàng rất lo lắng, nếu quả thật làm cho Vương gia tức giận mà tỉnh lại, có phải ngài ấy vì quá nóng giận mà trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của nàng hay không?