Trong lòng Hương Linh cũng tràn đầy hoang mang, có điều nàng không thể sợ, nếu như nàng sợ, vậy thì càng dễ dàng lộ ra chân tướng.
“Nhưng, phu nhân, Vương gia bên kia. . . . . .”
Tiểu Đóa bất an nhìn Hương Linh, mặc dù không phải là các nàng làm, nhưng. . . . . .
“Tiểu Đóa, ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện kia, ta biết, trong lòng ta cũng có toan tính. Ngươi chỉ cần giả bộ chuyện gì cũng không biết là tốt rồi. Hiểu chưa? Đúng rồi, nhanh lên đi sắc thuốc cho ta. Hiện tại ta còn đang hôn mê đây?”
Hương Linh tỉnh táo nói, Tiểu Đóa thở dài, giống như hiện tại cũng không có cách nào khác, đành phải như vậy.
————
Khi Lộ Nhi tỉnh lại, đã là đêm khuya. Nàng khó khăn mở mắt ra, tay liền sờ đến bên bụng ——
Tốt quá, thật may là hài tử vẫn còn, bằng không, nàng thật sự muốn chết!
Bảo Bảo, chỉ cần con không sao là tốt rồi!
Giương mắt nhìn lại thấy một người nằm bên giường, một người đàn ông!
A, thế nào lại cảm giác kỳ quái như vậy? Đây là. . . . . .
Đây là. . . . . .
Trước mắt đột nhiên cảm giác được có chút mơ hồ, nàng ngã bệnh, hôn mê, thì ra cảm giác có người ở bên cạnh chính là như vậy ——
Cay mũi, cay mắt, nước mắt cứ đảo quanh vành mắt a!
Ô ô, Lộ Nhi không khóc lên tiếng, nhưng vẫn có tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Lộ Nhi, nàng rốt cục tỉnh?”
Nghe được tiếng ngẹn ngào, Hiên Vương mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, thấy lệ quang trong mắt Lộ Nhi, hắn mừng rỡ hỏi.
“Vương gia, làm sao chàng chưa trở về nghỉ ngơi?”
Ô ô, nhìn trời cũng đã muộn rồi, nhưng hắn vì chăm sóc mình. . . . . .
Ô ô, nhưng hắn là Hiên Vương gia lãnh khốc vô tình dã man bá đạo!
“Muốn khóc cứ khóc đi, Lộ Nhi, ta biết nàng chịu ủy khuất. . . . . .”
Hiên Vương thở dài, là hắn không bảo vệ nàng cẩn thận!