Treo một bộ mặt kêu oan vì Lộ Nhi, Lộ Nhi đã hiểu, Hương Linh này hẳn là tới đây để lôi kéo nàng.
Tuy nhiên nàng chưa từng nghĩ đến việc cùng phe với bất cứ nữ nhân nào của Hiên Vương, mặc dù hiện tại nàng đã bị bọn họ coi là nữ nhân của Vương gia nhưng trong lòng nàng, nàng vẫn cảm thấy ——
Nàng cùng những nữ nhân ấy không giống nhau, mặc dù bây giờ nàng đang ở Vương phủ nhưng nàng tuyệt đối không cho phép mình trở thành thị thiếp của Hiên Vương!
“Hương Linh, nơi này rất tốt, thật ra nơi này mặc dù có chút vắng vẻ, nhưng lại rất thanh tĩnh, rất thích hợp cho việc dưỡng thai.”
Thấy Hương Linh bất mãn đối với nơi này, Lộ Nhi chỉ thở dài, không thèm để ý cười nói.
“Lộ Nhi cô nương, nhưng nơi này. . . . . .”
Hương Linh há mồm, còn muốn tiếp tục phát huy thiện ý của mình, Lộ Nhi vội vàng cười nói:
“Thật ra thì, ta cũng không có yêu cầu gì, có một chỗ ở đã tốt lắm rồi. Hương Linh, cô nói xem nếu như Vương gia không thu nhận mẫu tử ta, hiện tại ta đã. . . . . .”
Nói lời cuối cùng, Lộ Nhi thiếu chút nữa khóc lên ——
Không dùng được bột ớt, không dùng được bột hồ tiêu, nàng chỉ có thể tùy theo lòng mình mà rơi lệ, xem ra nàng cũng rất có thiên phú diễn kịch.
“Cô. . . . . . Lộ Nhi cô nương đừng khóc. . . . . .cô, thật sự cô không quen biết Vương gia sao?”
Đây mới là điều nàng ta quan tâm sao?
Cũng thật làm khó Hương Linh, vì Lộ Nhi mà nàng ta bất bình lâu như vậy, đến bây giờ mới bắt đầu đi vào chủ đề.
“Aiz, nếu như quen biết, vậy cũng tốt. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, trước tiên nàng phải nghĩ biện pháp xóa bỏ địch ý của những nữ nhân này!
Không phải là nàng sợ bọn họ, mà là. . . . . .
Mà là, hiện tại có rất nhiều kẻ thù xung quanh nàng, mà Cô Ưng đã nói có người muốn mạng của nàng!
Ở cổ đại này, những người nàng gặp cũng không nhiều, trừ những nữ nhân của Vương gia, nàng không thể nghĩ ra mình đã từng gây thù chuốc oán với ai.