Nhưng nàng, thế nhưng. . . . . .
Thở dài, trên mặt Khánh Vương lại khôi phục thái độ bất cần đời trước đây ——
Quan hệ giữa nàng và Hiên Vương đã tốt rồi, bên cạnh nàng, đã không cần hắn!
Hắn nên rời đi, nên rời khỏi tầm mắt của nàng, cuộc sống của nàng.
Dù sao, giữa nàng và Hiên Vương còn tồn tại một hài tử, không đúng sao?
Rời khỏi nàng, cũng là vì tốt cho nàng!
Nhưng trong lòng, tại sao lại có chút chua xót?
Lộ Nhi, không biết ở trong lòng của nàng, ta là người như thế nào?
Ta là bằng hữu của nàng, nhưng cũng chỉ là bằng hữu thôi sao?
Bằng hữu, một từ nghe thật tốt, nhưng hắn, hết lần này tới lần khác không muốn cùng nàng làm bằng hữu. . . . . .
Hắn hi vọng, hai người sẽ là. . . . . .
“Huynh ấy tin tưởng nàng rồi?”
Thanh âm của hắn cực thấp, mang theo ý run rẩy, bỗng nhiên rất muốn biết vấn đề này, nhưng lại không dám——
Tối thiểu, không dám nghe chính miệng nàng nói ra “hắn tin tưởng ta”.
Đợi lúc lâu, vẫn không nghe thấy Lộ Nhi nói chuyện, hắn không hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy chân mày Lộ Nhi nhẹ nhăn lại, cũng không biết đang do dự cái gì.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Bất an kêu một tiếng, Lộ Nhi vội vàng phục hồi lại tinh thần, xin lỗi cười cười:
“Việc đó, hắn tin tưởng ta . . . . . .”
Đúng vậy, là tin nhưng cũng không hoàn toàn tin. Có lẽ đó là cách giải quyết của hắn!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Nếu quả thật là tin tưởng, Lộ Nhi sẽ thương tâm như vậy sao? Nhìn nàng không vui, bỗng nhiên hắn rất muốn mang theo Lộ Nhi rời đi ——
Mặc dù Hiên Vương sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng hắn vẫn muốn mang theo Lộ Nhi rời đi!
Hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng Lộ Nhi không vui, không muốn nhìn thấy ánh mắt sầu lo của nàng!
“Ta. . . . . . Khánh Vương, ngươi nói xem nếu như một nữ nhân nói mang thai con của ngươi, nhưng này đứa bé đã ở trong bụng mẫu thân thật lâu, rất rất lâu, ngươi có tin hay không?”