Đại sảnh rực rỡ lộng lẫy tuyệt đối không kém với Hoàng cung nguy nga.
Trên ghế trong đại sảnh, một nam tử bạch y lạnh lùng đang ngồi!
Tóc của hắn, dùng một kim trâm đặc biệt vãn lên, cẩn thận tỉ mỉ không có một tia rối loạn !
Ngũ quan như ngọc, mũi thẳng môi mỏng, mắt tinh mày kiếm, nhìn kỹ mỗi đường nét đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ, mà nhìn tổng thể lại càng thêm tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cho dù là lạnh lùng cũng làm cho người không rời mắt, nhìn muốn đui mù.
Ngón tay của hắn thon dài, bàn tay trắng nõn, nếu như không phải là hơi to một chút, không ai nghĩ tới đây là tay nam nhân!
Mà lúc này, hắn rũ mi, lông mi thật dài tản ra che con ngươi vốn là nhuệ khí bức người.
Ngón tay thon dài mang theo nhịp điệu chậm rãi, gõ từng cái một trên bàn như tăng thêm thanh âm cho không gian tĩnh lặng trong phòng, rồi lại giống như ma chú, gõ tới đầu quả tim của hai người đang quỳ dưới đất. . . . . .
Không có người nói chuyện, không một ai lên tiếng, nhưng thân thể của bọn hắn lại không nhịn được hơi run rẩy. . . . . .
Trên trán của bọn hắn là những giọt mồ hôi lớn, từng giọt nhanh chóng rơi xuống, lặng lẽ rơi xuống đất một chút thanh âm cũng không có!
Thời gian, chậm rãi trôi qua, từng chút từng chút một. Trên bàn là bộ đồ trà thượng hạng chuyên dụng có in hoa văn màu vàng sáng của Hoàng gia.
Nước trà trong chén vốn là chậm rãi bốc hơi nóng, nhưng theo thời gian trôi qua, nước trà trở nên ấm áp, sau đó hoàn toàn lạnh như băng. . . . . .
Nhưng bên trong phòng vẫn không có người nào lên tiếng, nam tử tuyệt mỹ càng giống như ngủ thiếp đi——
Chưa từng ngẩng đầu, cũng chưa từng lên tiếng. . . . . .
Chỉ có tay, chậm rãi, gõ rất tiết tấu.
Đột nhiên, bịch một tiếng, một người quỳ trên đất hôn mê bất tỉnh, cắt đứt sự yên lặng trong phòng !
Namtử tuyệt mỹ đột nhiên ngẩng đầu lên, mày kiếm hơi nhíu lại tựa như bị người quấy rầy mà mất hứng!
“Tin tức chính xác không? Xác định ?”
Trong thanh âm mang theo chút vội vàng, nhàn nhạt lo lắng!