Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Quyển 4 - Chương 144: Nàng Không Phải Là Cô Hồn Dã Quỷ






Tôn đại phu nhăn mày, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cung kính trả lời:
“Hồi Vương gia, nữ tử này nếu như là người bình thường, căn bản không có võ công gì, không thể nào lại hoàn hảo không tổn hại gì . . . . . .”
“Đứa bé thì sao? Có thể giữ được sao?”

Hiên Vương quay đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có chút chấn động nào.
“Vương gia nói đùa, người bình thường ngã như vậy chắc chắn bị thương, hài tử làm sao còn giữ lại được?”
Hiên Vương gật đầu một cái, hắn cảm thấy cũng không có khả năng như vậy. Lộ Nhi căn bản không thể lừa gạt hắn, hơn nữa Lộ Nhi xuất hiện cũng thật kỳ quái.
“Vương gia, ngài là lo lắng Lộ Nhi cô nương. . . . . .”
Chu quản gia thở dài, ông dĩ nhiên hiểu rõ Lộ Nhi xuất hiện như thế nào, hơn nữa lại càng hiểu Vương gia tại sao phải hỏi nhiều như vậy.
“Không sao, bổn vương tin tưởng nàng!”
Quản gia quá đa tâm, cô hồn dã quỷ, làm sao lại có chuyện như thế. Lộ Nhi là người, nàng một người có nhiệt độ, có bóng dáng, hắn có thể khẳng định!

Hiên Vương đã gỡ bỏ khúc mắc, Lộ Nhi ở trong Vương phủ được đãi ngộ cũng tốt hơn rất nhiều, thái độ hạ nhân đối với Lộ Nhi cũng cung kính không ít.
Mang ghế nằm để trong sân, Lộ Nhi cầm ô mai, thoải mái nằm phơi nắng.
Ô mai chỉ còn có mấy viên, là lần trước Khánh Vương mang đến ình.
Nhưng Khánh Vương cũng không biết dạo này đang bận những chuyện gì, hình như mấy ngày gần đây cũng không đến tìm nàng.
“Đan nhi, em nói xem Khánh Vương thật sự sợ Vương gia chúng ta sao? Vương gia trở lại, hắn cũng liền trốn mất tăm!”
Nàng thả một viên ô mai vào miệng, chợt nghĩ đến bộ dạng lấy lòng của Khánh Vương ngày đó, Lộ Nhi không nhịn được liền nở nụ cười ——
Cũng không biết ở cổ đại này, phụ nữ mang thai có phải đặc biệt được yêu thích hay không.

Ngay cả Khánh Vương gia phong lưu phóng khoáng cũng tới đây lấy lòng mình, Lộ Nhi cũng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh**.
**được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
“Tiểu thư, Vương gia không thích tiểu thư thân thiết với Khánh Vương như vậy, tiểu thư về sau vẫn nên. . . . . .”
Đan nhi nháy mắt, cẩn thận nhắc nhở.
“Không thể nào? Chúng ta chỉ là bằng hữu. . . . . .”