Hắn mặc dù không sợ nàng ăn no đến chết, nhưng ——
Nhìn thân thể nho nhỏ của nàng, ăn được nhiều đồ như vậy cũng không biết trôi đến nơi nào?
“Ta. . . . . .”
Một ít đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Lộ Nhi bị lời của hắn làm cho sặc, thiếu chút nữa nuốt luôn cả khí, khụ khụ, khó chịu muốn chết.
“Tiểu thư. . . . . .”
Đan nhi vội vàng bưng nước qua, đưa tới trước mặt Lộ Nhi.
“Ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
Lại ho khan một cái, một lúc lâu mới dừng lại, Lộ Nhi uống xong ngụm nước, rốt cục cảm giác cũng dễ chịu hơn.
“Ngươi. . . . . . Vương gia, ăn cơm không được nói chuyện, ngươi không thể. . .”
Bớt tranh cãi một tí, Lộ Nhi vốn là muốn nói như vậy nhưng nhìn ánh mắt Hiên Vương thật sự là không tốt, nàng vội vàng dừng lại.
“Hừ, ăn cơm cũng không chú ý. . . . . . Bổn vương thật hoài nghi, nàng nữ nhân này làm sao lại lớn được như vậy . . . . . .”
“Phốc xuy” mấy tiếng, mấy vị mỹ nữ khẽ cười, Lộ Nhi liếc các nàng một cái, cũng không nữa để ý tới Hiên Vương, tiếp tục cùng thức ăn phấn đấu.
Ăn cơm xong, mọi người trước sau đều rời đi, Lộ Nhi cũng trở về trong sân của mình.
“A. . . . . .”
Thấy trong viện có bóng người thon dài, Lộ Nhi bị dọa sợ đến nỗi vỗ vỗ lồng ngực ——
Đây là người nào, tại sao luôn xuất quỷ nhập thần như vậy?
Hiên Vương, hắn là người sao?
Mới vừa rồi nàng không phải là rõ ràng nhìn thấy Hiên Vương đã sớm rời đi sao?
Làm sao mà nàng mới tiến vào viện môn, hắn đang đứng chờ trong sân?
“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ngăn chặn toàn bộ nhịp tim, xem ra nàng nên hỏi nha đầu một chút ——
Từ phòng ăn đến đi đến chỗ nàng có phải có đường tắt gì hay không? Bằng không hắn làm sao lại tới nhanh như vậy.
“Nữ nhân, nàng đi thật chậm!”
Xoay người, trên mặt thiếu một chút vẻ lạnh lùng như băng ngày thường, có thêm vài tia nhu hòa.
Mà trong bóng đêm mỏng manh, vậy mà nàng lại cảm thấy hắn như vậy thật rất đẹp trai, rất mê người.
Xem ra, mỹ nhân tới chỗ nào cũng đều được ngưỡng mộ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại.