Thấy trị giá ngân phiếu trước mặt, ánh mắt Hiên Vương lạnh lẽo, thanh âm cũng càng thêm vô tình.
Lộ Nhi không run rẩy nữa, ý hắn là sao, nàng không ăn trộm không cướp đoạt, bạc này là nàng dùng thủ đoạn chính đáng mà kiếm nha.
Dũng cảm ngẩng đầu lên, Lộ Nhi tức giận:
“Đây là của ta, không phải là của ngươi, cùng ngươi cũng không liên quan!”
“Cùng ta không liên quan sao? Nữ nhân, nàng cũng đừng quên nàng bây giờ ở phủ của ta. . . . . . Nàng nói xem, nàng đại môn cũng không ra, nhị môn không vào, ở nơi nào sẽ có nhiều bạc như vậy?”
Mắt phượng tà mị nhếch lên, trong giọng nói mang theo giận dữ chính hắn cũng không biết, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ngân phiếu.
Lộ Nhi cũng hoài nghi, nếu như nàng một chữ nói không đúng, hoặc là một động tác làm không đúng, tờ ngân phiếu đáng thương của nàng sẽ tan xương nát thịt.
“Cái đó… Vương gia, ngài để ngân phiếu xuống trước, ta nói, ta nói với ngài là được. . . . . .”
Khẩn trương theo dõi ngân phiếu trong tay hắn, Lộ Nhi rất lo lắng, đây chính là khoản tiền đầu tiên nàng kiếm được sau khi tới cổ đại nha.
“Tốt, nàng nói đi. . . . . .”
Tay không có tiếp tục múa may ngân phiếu, nhưng cũng không có để xuống, ngân phiếu lẳng lặng nằm ở trong tay của hắn.
Lộ Nhi cuối cùng là yên tâm một chút xíu, vội vàng lấy lòng cười nói:
“Thật ra thì, ngân phiếu này là ta tự mình tân tân khổ khổ kiếm. . . . . .”
“Nàng kiếm? Kiếm của người nào ?”
Hừ, không nghĩ tới Hiên Vương phủ hắn bạc kiếm dễ dàng như vậy? Cơ hồ trong nháy mắt, nữ nhân này liền kiếm được một trăm lượng bạc?
Phải biết ở triều đại này, một đại nha đầu làm việc cực khổ trong một năm cũng kiếm không hơn mười lượng bạc.
Nói cách khác, một trăm lượng đủ ột gia đình bình thường ăn được ba, năm năm.
“Khánh Vương. . . A. . . . . .”
Hai chữ “Khánh Vương” vừa nói ra, ngân phiếu kia đã rách nát, nàng thậm chí còn không biết hắn động thủ thế nào, ngân phiếu liền hóa thành mảnh vụn, tung bay.
Lộ Nhi đau lòng hô to một tiếng, hai mắt bốc lửa nhìn Hiên Vương:
“Đây là ngân phiếu của ta, ngươi làm sao có thể. . . Ngươi đồ dã man này. . ."