Nàng buồn bực chính là vì việc này, lần đầu tiên ra ngoài thật không dễ dàng, nàng vẫn luôn biết.
“Nàng muốn ra ngoài, ta dẫn sẽ dẫn nàng ra là được. . . . . .”
Khánh Vương ha ha cười, Lộ Nhi chỉ thở dài nói:
“Ngươi dẫn ta ra ngoài?”
“Đúng!”
“Vậy nếu như Hiên Vương trở lại thì sao?”
Lộ Nhi không thể tin tưởng nhìn hắn. Nàng lại nhớ tới người nào đó rất sợ Vương gia dã man đó.
“Trở lại thì tính sau. Thật ra thì, ta cũng có thể len lén dẫn nàng ra ngoài chơi . . . . .”
Hai người trộm ra ngoài, bỗng nhiên hắn cực kỳ mong đợi.
“Len lén ? Ngươi không sợ bị hắn phát hiện sao?”
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, nàng vĩnh viễn nhớ lần hắn chạy trối chết trước đó.
“Không sợ!”
Khánh Vương nháy mắt mấy cái, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa:
“Chúng ta tại sao lại ngốc như vậy a, hơn nữa, ta và nàng không phải là bằng hữu sao? Giữa bằng hữu đương nhiên là. . . . . .”
Mồ hôi ! Lộ Nhi thở dài, thôi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, thời gian nàng ra ngoài cũng đủ rồi, cần phải trở về.
Đi đến cửa hàng kia để trả lại ý phụ sau đó Khánh Vương đưa Lộ Nhi trở về phủ, Đan nhi vẫn chưa thức dậy.
“Hả, Đan nhi ngủ say vậy”
Nàng đi qua đẩy Đan nhi mấy cái, mới phát hiện nha đầu kia ngủ say như chết, gọi mãi cũng không động đậy.
“Lộ Nhi, nàng giả vờ ngủ đi, ta giải huyệt cho Đan nhi. . . . . .”
Mồ hôi, thì ra là như vậy!
Hắn đã điểm huyệt Đan nhi, nhưng là lúc đi ra ngoài, tại sao nàng không biết hắn ra tay khi nào?
Hơn nữa lúc ấy Đan nhi giống như không có ở trong phòng a.
Trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng Lộ Nhi cũng không có hỏi nhiều, không nhìn ra Khánh Vương cũng là người chu đáo lại còn rất biết quan tâm?
Nàng nhắm mắt lại, hôm nay đi thật nhiều, Lộ Nhi cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Tiểu thư. . . . . .
Trời ạ, ta làm sao lại ngủ thiếp đi. . . . . .
Dường như nghe được tiếng gọi của Đan nhi, có điều Lộ Nhi cũng lười mở mắt ——
Mệt quá, nàng thật muốn ngủ một chút nữa. . . . .