Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Quyển 3 - Chương 106: Vì Nàng Mà Tâm Chua Xót 1






“Phu nhân, cô cũng không cần ngạc nhiên, ta không phải dựa vào đó. Chỉ là ta cũng là người từng trải, mới vừa rồi nhìn phu nhân ăn món đó cũng có thể đoán ra. . . . . .”
Lộ Nhi cười cười, cảm giác người phụ nữ này có ý tốt, cũng rất hòa khí, vội nói:

“Phải không? Ta gần đây ăn cực nhiều, bình thường cũng không phải là như vậy. Đại tỷ lúc mang thai cũng ăn nhiều như vậy sao?”
Vừa đúng lúc nàng cũng có rất nhiều chỗ không hiểu? Trong phủ cũng không có người nào để thỉnh giáo, vừa hay có đại tỷ này.
“Việc này không sao, cô muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không cần lo lắng. Muội tử à, muội cũng gọi ta là đại tỷ rồi nên ta uội biết a, muội phải. . . . . .”
Nhìn hai người nói nhiệt tình, Khánh Vương cảm thấy có chút nhức đầu, nữ nhân này. . . . . .
Thật đúng là, rõ ràng chính là người xa lạ nhưng hai người cũng có thể hàn huyên thân thiết như vậy, hắn thật đúng là phục các nàng.

Có điều các nàng nói chuyện của nữ nhân, hắn cũng không tiện chen miệng. Mà Lộ Nhi ngày thường ở trong Vơng phủ cũng khó có thể nói chuyện với người từng trải, nàng cũng thật đáng thương.
Không nỡ thúc giục Lộ Nhi rời đi, Khánh Vương cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi Lộ Nhi hài lòng phất tay một cái, nàng kia cũng vui vẻ rời đi.
“Lộ Nhi, có gì hay mà cao hứng vậy?”
Ra ngoài quán, chưởng quỹ kia không muốn lấy bạc, Khánh Vương lại không chịu, chưởng quỹ mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng cũng phải đưa cho Lộ Nhi một phần cá nữa mới thôi.
“Dĩ nhiên cao hứng, ở nơi này ta không có người thân cũng không có người nói cho ta biết phải chú ý những gì. Khó có thể gặp được đại tỷ tốt bụng như vậy, ta không nên cao hứng chứ?”

Lộ Nhi lắc đầu một cái, thanh âm thật là vui vẻ. Trong lòng Khánh Vương đau xót, nghĩ đến những điều nữ tử kia nói, hỏi vội:
“Lộ Nhi, nữ tử kia nói khi mang thai, có lúc muốn ăn cái gì cũng không thể nhịn dù chỉ một chút, là thế này phải không?”
Lộ Nhi gật đầu một cái, thở dài nói:
“Đương nhiên là như vậy, phụ nữ mang thai là rất tham ăn, luôn không kiềm chế được miệng của mình. . . . . .”