Trưởng bối Quý gia thấy đôi vợ chồng son đi ra ngoài nhưng lại chỉ mua về toàn gia súc, ngạc nhiên đến tròn mắt.
Quý Tinh Tinh không nghĩ tới có ngày trong đông các lại có tiểu trư, tiểu dương, hồ ly cùng tiểu bạch thỏ. Nàng trợn tròn mắt, há hốc mồm. Sau một hồi mới hoàn hồn, nàng chớp mắt, nhìn tẩu tử cười cười nhìn đám gia sức lại nghiêm mặt nhìn ca ca "Ngươi có phải còn bị thương, thần trí không được bình thường? Không mua tơ lụa, trang sức cho tẩu tử lại mua mấy tiểu súc vật này?"
Hắn trừng mắt liếc muội muội.
Không đâu, là ca ngươi dung túng ta đó. Hơn nữa vừa nãy ở trên xe, hắn còn cho phép ta dùng hậu viện không dùng tới để nuôi dưỡng đám tiểu súc vật đáng yêu này!" Khang Mộc Vân mặt mày hớn hở nhìn Quý Tinh Tinh.
Quý Tinh Tinh không dám tin nhìn ca ca "Thật sao?"
"Dù sao cũng phải có nơi để nuôi đám gia súc này, nàng muốn tự tay chăm sóc chúng. Hậu viện bỏ hoang đó, ta sẽ cho người sửa sang lại, Mộc Vân có thể nuôi chúng ở đó."
"Vậy là ca hoàn toàn buông tha theo đuổi nguyện vọng của gia gia, không tìm khoản đông nữa?"
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, tối tăm mà nói "Gia gia bỏ ra cả đời, thậm chí đánh mất mệnh vì tâm nguyện đó. Ta thậm chí cũng đã tàn chân, có thể từ bỏ sao?" Khẩu khí này cho thấy hắn trong lòng vẫn không hề cam tâm.
Nghe vậy, Khang Mộc Vân đang chơi cùng chú dê nhỏ hướng Quý Tinh Tinh vụng trộm nháy mắt, ý bảo nàng sẽ tìm thời gian khuyên nhủ nàng. Quý Tinh Tinh gật đầu, không tiếp tục truy vấn.
Buổi tối, mọi người cùng nhau dùng bữa, tán gẫu cùng nhau, đồng thời cũng đề cập Quý Duy Lễ vài ngày sau sẽ tới Giang Nam, đây là chuyện đã định từ nhiều tháng trước.
"Ta cũng có thể đi theo sao?" Khang Mộc Vân thốt ra.
"Tẩu tử thật dính ca nhanh nha, quả thực yêu ca ta vậy sao?" Quý Tinh Tinh nhịn không được nói đùa.
Khang Mộc Vân vừa nghe, mặt phút chốc đỏ lên, vội vàng phủ nhận "Chính là lễ thượng vãng lai (Kat: cóa qua cóa lại ^^), hắn hôm nay đưa ta đi nhiều như vậy, ta nghĩ cùng đi như vậy cũng có thể hầu hạ hắn."
"Chuyến này ta đi là muốn trao đổi với các dược thương, mỗi ngày đều bận rộn tới khuya, nàng vẫn là ở lại nhà đi" Quý Duy Lễ dừng lại một chút lại nói "Còn có, nàng không cần hầu hạ ta, nàng là thiếu phu nhân."
"Ta không phải, chỉ là tạm thời ở vị trí này, cho nên ta muốn phải làm một cái gì đó. Nhưng ta luôn có chuẩn bị tâm lý cho thời điểm phải rời đi." Nàng cười trừ nói.
Nhưng vẻ thoải mái của nàng làm Quý Duy Lễ không khỏi giận, hắn thẳng trừng mắt với nàng "Ta nói nàng là."
"Nhưng là …"
"Mộc Vân, chúng ta cũng không phải người vô tình." Cao Hồng cười nhìn nàng đang bất an "Chúng ta có phái người đi tìm Hàn cô nương, nghe nói đã tìm thấy đỉnh kiệu hoa rơi ở vực sâu, nàng sợ là đã gặp bất trắc. Về phần con, nghe nói chỉ được làm qua loa một mộ phần chôn quần áo và di vật. Phùng gia ngay cả phái người đi an ủi người thân cũng không có."
Khang Mộc Vân chẳng hề nghĩ ngợi gì về việc an ủi đó, nàng đối với Nhị nương đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa "Nhưng ta ít nhất còn có một chôn quần áo và di vật, nhưng Hàn cô nương …"
"Có lẽ nàng cũng có được tự do." Quý Tinh Tinh nói thêm vào "Nghe nói cha Hàn cô nương quá độ cưng chiều tiểu thiếp, mẫu thân lại đau ốm thường xuyên. Vì muốn gây chú ý với cha mà nàng hay tỏ ra bốc đồng, cá tính kiêu căng. Việc bị gã tới đây cũng là do tiểu thiếp của cha nàng giật dây, nghe nói nàng cũng xuất giá trong nước mắt."
Trên đời này sao có thể có những chuyện thương tâm đến vậy? Khang Mộc vân càng nghe, trong tâm càng thấy trầm trọng.
"Mộc Vân, lão thiên gia đã an bài như thế ắt có đạo lý, ngươi cứ yên tâm ở lại đây làm thiếu phu nhân. Chúng ta đều đã hảo hảo quý trọng ngươi, bởi vì với chúng ta mà nói, ngươi chính là bảo bối thiên lượng a." Cao Hồng chân thành nói, mọi người liên tiếp gật đầu phụ họa.
Bữa cơm này, mọi người thật hào hứng, chỉ riêng Khang Mộc Vân một mình một tâm sự, không ngừng tự hỏi một vấn đề trọng yếu.
Hai người cùng nhau trở lại cửa phòng, Quý Duy Lễ trước hết đến thư phòng sửa sang lại một ít số liệu, nàng nhìn hắn đi phía trước, chần chờ một chút mới dám nói …
"Ta biết ngươi không thích nghe, nhưng ta không thể cùng với ngươi là một đôi vợ chồng danh phù kỳ thực, trong khoảng thời gian ngươi rời xa nhà, ta sẽ cùng bà nội nói chuyện, chúng ta hãy phân phòng ngủ."
Hắn dừng cước bộ, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt chuyển lãnh.
Nàng dũng cảm giải thích "Ta dù sao cũng không phải Hàn Chi Đồng, mà là tứ tiểu thiếp Phùng Quý Phúc, ta không muốn vì ta mà khoét sâu thêm cừu hận giữa hai nhà, nếu hắn phát hiện mọi việc thì ít ra ta vẫn còn toàn bích."
"Nàng cho là nàng vẫn còn toàn bích, hắn liền sẽ không truy cứu việc ta chiếm tứ tiểu thiếp của hắn?"
"Ít nhất có thể đem xích mích giảm thiểu đến thấp nhất." nàng ngập ngừng nói.
Nàng chỉ lo lắng đến cừu hận hai nhà, nhưng lại không có bận tâm đến cảm nhận của hắn sao? Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, trừng đến mức nàng không dám nói gì thêm mới mặt mày xám xịt bỏ đi về hướng thư phòng. (Kat: cho ca chừa, hùi trước cứ lạnh lùng zới tỷ ấy!)
Quý Duy Lễ chuẩn bị giấy tờ cho chuyến đi Giang Nam xong, liền cho quản sự lui về nghỉ ngơi, nhưng chính mình lại chậm chạp, chần chừ không trở về phòng.
Hắn cẩn thận suy nghĩ về chuyện Khang Mộc Vân.
Hắn biết nàng không dám nhận làm thiếu phu nhân của hắn tất cả đều bởi vì Hàn Chi Đồng. Nàng không đủ ích kỷ để cho phén bản thân mình thay thế thân phận của người khác, hưởng hạnh phúc của người khác.
Hắn thậm chí tin rằng, một khi nàng không thể thuyết phục được bà nội, cha và nương, nàng chắc chắn sẽ tự dâng mình lên miệng hổ, sẽ không làm phiền tới Quý gia.
Nàng rất thiện lương, thầm nghĩ hy sinh cho người khác mà xuẩn ngốc không nghĩ cho bản thân …
Quý Duy Lễ nghĩ tới gã đầu heo Phùng Quý Phúc ý thế hiếp người, háo sắc tàn bạo, lại tưởng đến hình ảnh hắn ôm lấy thân ảnh nàng liền khó chịu vô cùng. Hắn rất thô bỉ gian nịnh, căn bản không xứng với sự thiện lương ấm áp của nàng.
Lòng đố kị sôi trào cho làm tăng thêm dũng khí cho hắn, hắn quyết không cho phép Phùng Quý Phúc khinh bạc giữ lấy nàng! (Kat: giấm chua, ta nghe cóa mùi giấm chua a ^^)
Đúng vậy, hắn muốn ngăn cản nàng! Con ngươi đen kiên định chớp động ánh quang, hắn lập tức đi ra khỏi thư phòng, hướng tẩm phòng mà đi đến.
Ánh nến trong phòng hắt ánh sáng ra bên ngoài bởi nàng chưa ngủ sớm, như mọi khi đợi hắn vào phòng tắm rửa thay quần áo ở phòng phía sau.
Quý Duy Lễ đi vào phòng liền nhìn thấy nàng ngồi trên ghế, vẻ mặt cô đơn, hắn hơi nhếch môi, lướt đến bên nàng, cứng rắn nói "Chuyện Phùng Quý Phúc, ta sẽ xử lý, nàng trước hết đừng cùng bà nội nói chuyện phân phòng."
Nàng không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới hắn sắp xa nhà vẫn nghĩ đến chuyện của nàng, nàng thực sự cảm động, hốc mắt ửng đỏ "Mặc kệ về sau chia cách thế nào, trong lòng ta sẽ luôn nghĩ tới ngươi, cám ơn ngươi đã để ý tới ta."
Nàng hít sâu một hơi, nén xuống tiếng khóc xúc động. Nàng cũng biết mọi người tốt với nàng như vậy, càng ở lâu nàng sẽ càng chìm ngập trong hạnh phúc ấm áp. Nhưng thật đáng buồn là nàng có khả năng mang đến phiền toái lớn cho mọi người, nàng sao có thể không đi được đây?
Nàng muốn rời khỏi! Quý Duy Lễ rất nhanh hiểu được ý đồ của nàng. Xem ra trắng đêm thao thức nghĩ chuyện tương lại không chỉ mình hắn. Hắn mặt không chút thay đổi, đi đến phòng phía sau tắm rửa, sau lại trở về phòng ngủ.
Lúc này ánh nến đã mờ nhạt dần, hắn nằm trên giường, nàng cũng trầm mặc theo hắn nằm trên giường, xoay lưng về nhau, làm cho không gian yên tĩnh vậy quanh cả hai.
Không lâu, Khang Mộc Vân chợt nghe tiếng hít thở vững vàng của Quý Duy Lễ.
Nàng thở ra một hơi hài muộn phiền, mỗi đêm đều chờ hắn ngủ, nàng mới yên tâm ngủ. Nhưng đêm nay, nàng vẫn còn luyến tiếc mà chưa ngủ. Nàng thoáng đã hạ quyết định phải rời khỏi nhưng cảm giác buồn bã cứ không ngừng nảy lên trong tâm khảm nàng, chọc nàng muốn khóc.
Nàng nhắm mắt lại, bức chính mình ngủ nhưng đầu óc lại tinh tường nhớ ra một sự tình, nàng phải nhắc nhở bà nội không nên đem gánh nặng truyền thừa hương khói dòng họ lên vai hắn, trên người hắn đã mang đủ trọng trách. Hắn là một người xuất sắc, Lý Ánh Tương không cần hắn là tổn thất của nàng ấy. Còn có, hắn vì nàng mua gia súc, nàng chỉ có thể hướng hắn cầu xin hắn chiếu cố nàng thả chúng đi …
Ai, càng nghĩ càng không thể ngủ được, nhưng đồng thời kẻ đồng giường cộng miên với nàng Quý Duy Lễ đột nhiên trong lúc ngủ càng lúc càng tới gần nàng, còn đột nhiên xoay người, một tay túm lấy nàng vây vào trong lòng hắn.
Nàng kinh ngạc chớp mắt, cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, tim đập như nổi trống. Muốn dãy dụa nhưng lại sợ đánh thức hắn, cả ngày nay hắn đã rất mệt, ngày mai lại còn rất nhiều việc phải xử lý.
Nhưng thân thể rắn chắc của hắn liền đè nặng lên thân thể mềm mại của nàng, bị hơi thở kích tình của hắn bao quanh, nàng không biết làm sao. Nàng đang hoang mang suy nghĩ thì giật thót mình khi hắn lại chôn mặt vào gáy nàng, tay cũng không an phận mà dời đến nơi không nên đến, là ngực của nàng nha …
Nàng xấu hổ cúi đầu nhìn vào gương mặt hắn, dưới ánh sáng mỏng manh, hắn càng lộ thêm vẻ tuấn mỹ. Hơi thở của hắn nhẹ nhàng chạm vào cái cổ mẫn cảm của nàng, rất ngứa, khiến nàng khống chế không được muốn … cười …
Nàng trong hoàn cảnh này lại muốn cười? Kỳ thật Quý Duy Lễ căn bản không ngủ, nhưng hắn không nghĩ hắn tiếp cận nàng như vậy lại khiến nàng muốn cười, thoáng tức giận, hắ đột nhiên há miệng, khẽ cắn lên cổ của nàng.
A! Lòng của nàng nhảy dựng. Hắn, hắn, hắn lại cắn nàng đau quá … Ô ô ô … hắn là đang trải qua dục mộng, làm sao bây giờ? Mà nàng hiện là thê tử của hắn, không thể la lên hắn là sắc lang a! (Kat: chẹp, tỷ sắp bị ăn tới nơi roài mà sao nghĩ được nhìu thế hok bít!)
Quý Duy Lễ chậm rãi khẽ cắn cần cổ phấn nộn của nàng, hương vị thật khiến người ta muốn ăn sạch sẽ, hắn tiếp tục hướng lên trên, khẽ cắn lên cằm của nàng khiến mặt nàng đỏ hồng, cảm thấy một trận tê dại đột nhiên chạy lên từ lòng bàn chân.
Thấy nàng không có phản kháng, hắn càng được một tấc lại càng muốn tiến mộ thước, hướng lên trên cướp lấy đôi môi anh đào đang khẽ nhếch của nàng. Nàng hoảng hốt hít mạnh trừng lớn mắt nhưng lại vội vàng nhắm chặt mắt lại, càng không ngừng trong lòng tự an ủi chính mình, hắn chính là năm mơ … là dục mộng … Không phải cố ý …
Nhưng hắn càng hôn càng sâu, còn xoay người đặt mình trên cơ thể nàng, bắt đầu thoát quần áo của nàng khỏi người, nàng có phải hay không nên ngăn hắn lại?! Nhưng là hắn ở trên người nàng không ngừng dao động, cùng nàng dây dưa hôn khiến nàng không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ kiều mị. Nàng không biết nam nữ lại có thể thân mật đến vậy …
Nàng bất lực, không có khả năng chống trả hắn, chỉ có thể thở dốc, vặn vẹo thân thể mềm mại, bị cảm giác kích tình nhục dục xa lạ làm cho chìm vào mảng sương mù hôn trầm, không nhận thấy cả cơ thể Quý Duy Lễ đang căng cứng như cánh cung, cố gắng khác chế nhu cầu mãnh liệt của bản thân vì sợ làm kinh sợ đến nàng.
Toàn thân hắn đổ mồ hôi, không thể kiềm chế được dục vọng ở hạ khố, hắn rất nhanh rút đi xiêm y trên người mình, nhiệt tình động thân tiến vào.
Con ngươi tối lại vì tình dục của nàng nhất lời mở lớn, ngập tràn nước mắt "Đau … ngô …"
Hắn cúi người hôn trụ nàng, đem toàn bộ tiếng khóc lóc của nàng nuốt vào, lấy tay, dùng môi âu yếm cực kỳ ôn nhu làm cho nàng thả lỏng. Chờ nàng hoàn toàn thích ứng với sự tồn tại của hắn, hắn một lần, lại một lần dẫn nàng dâng trào trong biển đam mê khoái lạc.
Thẳng đến khi nàng bị hắn đòi hỏi nhiều đến mức mệt mỏi mà rơi vào mộng đẹp, hắn mới ôm nàng vào lồng ngực còn nhuốm từng giọt mồ hôi của mình, hôn nhẹ lên hai má ửng hồng của nàng. Tuy rằng dùng phương pháp này ngăn nàng bị Phùng Quý Phúc giữ lại là có chút ti tiện, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận. Ít nhất, nàng sẽ không rời đi, ít nhất, kiếp này nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn.