Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 88




Đường Mộ một đường lên lầu mười tám khoa ung bướu, vừa mới chuẩn bị tới hỏi hộ sĩ, đã thấy Thẩm Mặc và Thẩm Tiêu hướng hắn đi tới.
"Bà nội thế nào rồi?" Đường Mộ đụng đầu liền hỏi.
"Tình huống không phải thực lý tưởng, đi thôi! Đi thăm bà trước, bà nhắc anh cả buổi sáng, bằng không cũng sẽ không giục anh dậy sớm như vậy."
Thẩm Mặc thật có lỗi nhìn Đường Mộ cười cười, đại ca nói hắn có chứng huyết áp thấp, buổi sáng thức dậy quá sớm, cả ngày đều không thấy thoải mái.
Đường Mộ lắc đầu, lướt qua Thẩm Mặc Thẩm Tiêu muốn đi đến phòng bệnh, ở ngoài cửa không ngoài dự liệu thấy người Thẩm gia ngoại trừ thật sự không có biện pháp trong thời gian ngắn gấp rút trở về, đều đến đông đủ.
"Ba, mẹ, tứ thúc, tứ thẩm..."
"Mau vào đi thôi! Bà nội mở mắt liền tìm con, bác sĩ nói trong phòng bệnh không thể ở quá nhiều người." Lão đại Thẩm gia nhìn Đường Mộ, mỉm cười, giải thích vì cái gì bọn họ đều bị sung quân canh gác ngoài cửa.
"Được." Đường Mộ đẩy cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng vào cửa.
"Tiểu Mộ a! Mau tới! Mau tới!" Nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm lão gia tử quay đầu lại thấy Đường Mộ, cười hì hì hướng hắn ngoắc. Đường Mộ thuận tay khép cửa, không đóng hoàn toàn, đi đến cạnh giường bệnh.
"Tới mau đi! Bà nội con nhớ cả buổi sáng, vừa mới ngủ con liền tới, ha ha, nếu bà ấy biết, không tức giận không được." Thẩm lão gia tử giống như thường ngày, một li một tí cũng không có cảm giác nửa phần bi thương.
"Ông nội, bà nội ngủ đã bao lâu?"
Đường Mộ nhìn lão nhân trên giường bệnh, phát hiện mới mấy ngày nay, bà gầy hết sức, cả người đã gầy đi có chút thoát hình. Nhìn bộ dáng bà lão, Đường Mộ khống chế không được đau lòng. Này cùng thời điểm bà nội hắn bệnh chết, rất giống! Lại một lần nữa nhìn thấy một màn tương tự như vậy, cho dù Đường Mộ là người lạnh lùng như vậy cũng không khống chế được đau lòng xót xa!
"Vừa mới ngủ được một hồi, tối hôm qua gây sức ép, bà ấy không ngủ ta mới kỳ quái!"
Bộ dáng lão gia tử, làm cho Đường Mộ sờ không được đầu mối. Đây là quá mức bi thương? Hay là quá mức lạnh nhạt? Thẩm Lãng nói đôi vợ chồng này rất nhiều năm trước chính là bộ dáng như vậy đối với sinh tử của ái nhân!
Trước kia lúc ở nhà, tình trạng của lão thái thái cũng không tệ lắm, hắn còn có thể hiểu được, nhưng mà lúc này, ông như thế nào có thể làm được bình tĩnh như vậy?
Người không biết có lẽ còn có thể nghĩ người này đối với vợ không phải yêu mà là hận đi! Bẳng không vợ như vậy, ông như thế nào còn có thể vui tươi hớn hở như vậy?
"Con rất nghi hoặc phải không?" Ánh mắt Đường Mộ, Thẩm lão gia tử làm quân nhân cả đời liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Đường Mộ cũng không kiêng dè, trực tiếp gật đầu.
Thẩm lão gia tử vỗ vỗ sofa bên cạnh, ý bảo hắn đi qua ngồi, Đường Mộ cũng không cự tuyệt, đi đến bên cạnh Thẩm lão gia tử ngồi xuống.
"Có phải cảm thấy vợ của ta cũng sắp rời khỏi nhân thế, ta còn vui vẻ như vậy, thực không có tình cảm hay không?" Một ưu điểm khác của quân nhân — trực tiếp!
Đường Mộ cũng trực tiếp, không có làm bộ làm tịch, mà là trực tiếp gật đầu
"Ha ha, Tiểu Mộ a! Ta chính là thích tính cách như vậy của con!" Thẩm lão gia tử vỗ vỗ vai Đường Mộ, vui vẻ nở nụ cười. Đứa nhỏ này đúng khẩu vị của ông. Ánh mắt của tiểu tử Thẩm Lãng kia đúng là tốt, tìm một người vợ như vậy. Lão nhân ông thích!
"Tiểu Mộ, ta và bà nội con cảm tình phát sinh ở thời chiến tranh, thời điểm đó chúng ta tùy thời đều là đem mệnh dắt lưng quần mang theo sống. Nói trắng ra chính là sống một ngày tính một ngày, không biết qua hôm nay còn có thể có ngày mai hay không, ăn bữa này không biết có còn mệnh ăn một bữa nữa hay không. Thời điểm chúng ta kết hôn, ta cũng rất thẳng thắn thành khẩn nói với bà ấy, theo họ Thẩm ta sống vậy phải làm tốt chuẩn bị làm quả phụ bất cứ lúc nào. Có lẽ đêm nay còn ở trong nhà đắp chăn, ngày mai sẽ bọc chiếu nát. Nhưng mà bà ấy nói đời này bà ấy định cùng họ Thẩm ta, đêm tân hôn còn viết một phong thư tuyệt mệnh! Ta chết bà ấy chết! Ta sống bà ấy sống!"
Nói đến tình yêu khắc khổ khắc sâu trong lòng, trong mắt Thẩm lão gia tử toát ra tia sáng thời tuổi trẻ. Đó là tia sáng của tình yêu!
"Con biết không? Bà nội con chính là đại tiểu thư hậu nhân của dòng dõi thư hương. Bà ấy lại kiên trì phải gả cho ta, một tên sơn dã tiểu tử chỉ biết đánh giặc, một sọt chữ không biết. Lúc ấy còn làm ầm ĩ với trong nhà, ầm ĩ rất dữ dội, cuối cùng ngay cả nhà cũng không cần, ta đánh giặc bà ấy theo quân, đi theo ta hối hả ngược xuôi, đoạn thời gian kia khổ không nói nổi, nhưng mà bà ấy ngốc là không than một tiếng, ba của con sinh ra vào thời điểm này, chúng ta còn ở trong chiến hào! Sau lại có lục thúc con rồi, gia đình bà ấy mới hiểu và tha thứ cho bà ấy. Tình cảm của chúng ta có lẽ không có kinh thiên động địa, nhưng mà chúng ta sớm đã không thèm để ý sinh tử, bởi vì chúng ta đã phải trải qua rất nhiều, nhiều đến chúng ta đã có thể thong dong đối mặt!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm lão gia tử nói đến cảm tình của mình cùng với vợ, nhưng mà nhìn ra được ông đem phần tình cảm trân quý này đặt ở nơi quan trọng nhất trong sinh mệnh của ông.
Đường Mộ có chút ngây người, tình yêu như vậy đại khái cũng chỉ có thời đại kia mới tốt đẹp thuần túy như vậy đi.
"Bà nội rất yêu ông." Đây là từ duy nhất Đường Mộ nghĩ đến, chỉ có yêu mới sẽ làm cho người ta cam tâm tình nguyện sống những ngày tháng như vậy đi! Tình yêu hoàn toàn không có ngày mai, bọn họ ở niên đại kia giữ vững, giữ vững không có một câu oán giận!
"Ha ha! Khi đó chính là hy vọng, người như vậy có thể sống cả đời khi chiến tranh kết thúc chính là tâm nguyện lớn nhất. Về phần tình yêu a! Từ này rất văn nhã, cách ta tên quê mùa như vậy rất xa vời, chỉ là muốn cùng người này sống cả đời, nuôi dưỡng con cái, chuyện này chính là cuộc sống tốt nhất!"
Nói đến chuyện cũ năm đó, Thẩm lão gia tử lại lộ nguyên hình. Giáo dục mấy chục năm nay bị mang đi không còn chút nào. Nhưng mà đây mới là chân dung chân thật của bọn họ khi đó. Ông chỉ một tiểu tử sơn dã nghèo khó biết đánh trận, không có tài sản gì, nhưng khiến cho tiểu thư đại gia này cam tâm tình nguyện theo cả đời.
"Lão nhân, tôi nghĩ ông cả đời này... Cũng sẽ không chính miệng... Nói ra những lời này đâu!" Trên giường bệnh đột nhiên vang lên giọng nói của lão thái thái, nói rất cố sức, nhưng mà tràn đầy hương vị hạnh phúc.
"Bà nội!" Đường Mộ đứng dậy hai bước đi đến bên giường bệnh, thấy bà đã mở mắt.
"Tiểu Mộ a! Con đã đến rồi... Bà nội vẫn nhớ tới con đây!" Thấy Đường Mộ lão thái thái cao hứng tựa như đứa nhỏ.
"Ân." Đường Mộ ngồi trên ghế cạnh giường, mặc kệ tay mình bị lão thái thái lôi kéo.
"Bà nội e là chịu đựng không nổi... Một cửa này... Chỉ muốn gặp cháu trai bảo bối!" Lão thái thái rất là thản nhiên, đối với thân thể của mình, bản thân bà trong lòng đều biết.
"Bà nội! Đừng nói như vậy!" Cho dù đương sự nhìn thoáng, người bên cạnh không nhất định.
"Lão bà tử a! Bà không phải là đã rất lâu trước kia đã muốn nghe tôi nói những lời này?" Tình cảm của bọn họ chất phác đơn giản, cũng là rất ít người có thể có được.
"Đúng vậy! Mấy chục năm... Thật là coi như đợi được rồi a! Nếu không... Nếu không Tiểu Mộ... Tôi sợ là sẽ không có cơ hội nghe được những lời này đi!"
"Đây chính là lần đầu tiên lão nhân tôi nói!" Lão gia tử trịnh trọng nói.
"Ân... Biết... Dĩ vãng muốn nghe ông nói một chút, ông chính là không mở miệng..."
Đường Mộ nhìn đôi vợ chồng này cười tươi tỉnh, trong lòng không hiểu cảm xúc, tương lai hắn với Thẩm Lãng có thể như vậy cùng nhau đến già, sau đó thản nhiên như vậy cùng nhau đối mặt sinh tử sao?
Nếu có thể, vậy hẳn là sẽ không cô đơn đi...
....
"Thẩm Lãng đã về rồi sao?" Tiêu Vũ thấy chồng nói chuyện điện thoại xong, lập tức thân thiết hỏi.
Lão đại Thẩm gia gật đầu:"Đã trở về! Bọn họ đã học tập xong, Thẩm Lãng đang chạy đến đây, có lẽ hai tiếng có thể tới."
"Vậy thì tốt!"
"Thẩm Ly thì sao?"
"Một tiếng trước đã lên máy bay, bây giờ có lẽ sắp tới rồi đi."
"Còn có hai huynh đệ Tiểu Trạch Tiểu Triệt đâu?"
"Đang trên đường."
"Lão thất cùng Tiểu Điền Nhi cũng đang trên máy bay, Thẩm Mặc, con một lát đi đón bọn họ một chút!"
"Ân, được! Đúng rồi đại ca vẫn là trực tiếp tới đây hay là lái xe tới?"
Người Thẩm gia tất cả đều gấp rút trở về, bởi vì bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, lão thái thái chính là hai ngày này, tế bào ung thư đã làm cạn kiệt sinh mệnh của bà, thế tới rào rạt, không còn chút hy vọng nào cả! Bảo người nhà chuẩn bị hậu sự!
Đường Mộ không biết điều này, bọn Thẩm Lãng cũng không biết, nhưng bọn họ đều đoán được. Thời gian đến nhanh hơn do với tưởng tượng của bọn họ, sinh mệnh ngoài ý muốn làm cho người ta trở tay không kịp, luôn ở thời điểm ngươi chuẩn bị sẵn sàng còn có thể sinh ra phiền toái.
Nhưng đây không phải là nhân sinh sao?
Vĩnh viễn cũng không có biện pháp đoán trước.
Sinh lão bệnh tử là cửa ải con người phải trải qua trong cuộc đời, nhưng mà muốn thờ ơ đối mặt vẫn là rất khó.......
Đường Mộ đẩy cửa phòng bệnh đi ra, thấy Thẩm gia đội ngũ càng lúc càng lớn, tận lực dựa vào bên cạnh, khi không có mặt Thẩm Lãng, đối mặt người một đại gia đình như vậy, hắn thật sự có áp lực tâm lý.
"Bà nội có khỏe không?" Tiêu Vũ thấy Đường Mộ đi ra, vẫn là đưa hắn tới trước mặt một nhà lớn nhỏ.
"Tinh thần coi như không tệ, ông nội nói, cứ đi về trước, không cần toàn bộ đến canh chừng." Nhìn ánh mắt mọi người tề tụ mà đến, Đường Mộ không có biện pháp vẫn là kiên trì nói.