Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 7




Đường Mộ trong lúc nhất thời cũng chưa lấy lại tinh thần, cứ như vậy bị Thẩm Lãng kéo ra phòng.
"Uy — Thẩm Lãng, anh làm gì vậy?!"
"Đường Mộ?!"
"Thẩm Lãng?!"
Đường Mộ rốt cuộc đi tới chỗ rẽ ở thang lầu hoàn hồn, hắn hất tay Thẩm Lãng ra: "Anh có bệnh à?" Ánh mắt kia chính là khinh thường giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Thẩm Lãng không để ý tới hắn, đưa tay kéo lại, Đường Mộ vừa né, tránh ra cái tay hắn duỗi tới.
Đường Mộ nhìn tên quân trưởng hỗn đản này ngang ngược tới, đã phát cáu.
"Chúng ta nói chuyện một chút." 
Đối với câu anh có bệnh kia của Đường Mộ y lựa chọn coi nhẹ. Y nếu có bệnh, bây giờ cũng sẽ không đứng ở chỗ này cùng hắn thương lượng, mà là trực tiếp cưỡng ôm cưỡng hôn, đây cũng không gọi là bệnh, đây chỉ là bởi vì nội tiết tố của đàn ông cuồng nộ mà thôi. Tâm động, hành động, thân động, đây là nhất trí!
"Chúng ta không quen." Ý tứ chính là lão tử và anh không quen không biết, không muốn cùng anh nói chuyện.
"Tôi tên là Thẩm Lãng, năm nay ba mươi hai tuổi, là quân trưởng tập đoàn quân C, quân hàm hiện tại là thiếu tướng, có cha có mẹ, có xe có nhà, không vợ không con. Bây giờ chúng ta quen rồi, có thể nói chuyện chưa?" Thẩm Lãng khiêu khiêu mi hỏi.
"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Hắn không nhớ rõ bọn họ quen thuộc đến nỗi có thể nói chuyện.
Thẩm Lãng dồn sức lôi kéo, đem Đường Mộ kéo đến trước mặt, thiếu một centimet nữa là miệng đối miệng chạm nhau. "Nếu như tôi nói, tôi nhất định phải nói thì sao?"
Đường Mộ có chút không thích ứng được, đem đầu ngửa ra sau, hỗn đản này cùng hắn dựa vào gần như vậy để làm gì, hai người đàn ông khó coi như thế?
"Tôi không muốn nói." 
Thẩm Lãng không biết, Đường Mộ người này cái gì cũng chịu được, chính là không chịu được cứng rắn miễn cưỡng, ăn mềm không ăn cứng là tính cách trời sinh của Đường Mộ, từ nhỏ mấy anh em Đường gia vì chuyện này mà chịu thua thiệt.
"Em không nói chuyện chúng ta liền ở nơi này biểu diễn miễn phí trước mặt mọi người một màn hôn môi nóng bỏng. Thế nào?" 
Y không ngại để hắn cảm thụ cảm giác người yêu thân mật với nhau trước, sau đó trở lại nói chuyện bọn họ sẽ trở thành người yêu.
Đường Mộ tức đến tạc mao, đây là uy hiếp! Đây chính là uy hiếp trắng trợn! Con mẹ nó! Tưởng mình là một quân trưởng thì ngon lắm à? Y cũng không sợ mất mặt mất đến nhà bà ngoại đi? Y chính là người đại biểu hình tượng quân nhân của Trung Quốc đó!
Đường Mộ cúi đầu nhìn xuống mới bất tri bất giác phát hiện, người này mặc thường phục!
"Nói! Tôi nói với đại gia anh!" 
Người này không sợ mất mặt, nhưng hắn sợ! Hắn cũng không muốn nhìn thấy trên báo lá cải ngày mai viết: Tứ thiếu gia Đường gia cùng một người đàn ông ở hành lang quán bar hôn môi nồng nhiệt! Như thế phỏng chừng hắn sẽ phải bị toàn bộ Đường gia thẩm vấn cùng oanh tạc! Sau đó cả một năm cuộn mình ở trong nhà không cần ra cửa!
"Vậy là em tự mình đi theo tôi?" Thẩm Lãng chính là cái loại người tiêu chuẩn được tiện nghi còn đắc ý khoe mẽ.
Đường Mộ oán hận nhìn y một cái, đoạt lấy áo khoác và khăn quàng cổ của mình, khi đi qua người y, nhấc chân hung hăng đạp lên bàn chân Thẩm Lãng. Hắn đã hai mươi năm không có làm chuyện ấu trĩ như thế, hôm nay rốt cuộc vì người đàn ông này phá lệ!
Bàn chân Thẩm Lãng cố sức đẩy ra phía trước, Đường Mộ bởi vì không có chuẩn bị cả người liền mất thăng bằng, muốn chết sao, bọn họ đứng ở chỗ vừa lúc là cửa thang lầu, hắn chỉ đứng chân trái, Thẩm Lãng dùng sức một cái thân thể hắn liền hướng cửa thang lầu trống rỗng ngã xuống.
Cho dù là công phu bất phàm, nhưng ở tình thế như vậy, lại không có bất kỳ chuẩn bị gì ngã xuống, Đường Mộ hầu như không có thời gian tự hỏi thì đã ngã xuống rồi, không nhớ nỗi mình còn có thân thủ, không nhớ nỗi khẩn cấp mượn lực, hắn theo bản năng ôm đầu mình, ngã xuống cầu thang.
Thẩm Lãng hoảng sợ, nghiêng người vượt qua, mượn lực nhảy lên một cái, cúi người hướng phía dưới dồn sức trượt xuống, bước nhanh tới giữa thang lầu dừng lại, ổn định thân mình, quay lại đón lấy Đường Mộ lăn xuống tới, Thẩm Lãng tiếp được người trực tiếp ôm Đường Mộ kiểu công chúa.
"Đường Mộ!" Một khắc kia tiếp được người, hắn mới thả lỏng trái tim bởi vì không có không khí vào mà thắt lại đau đớn! Trời ạ! Người này chính là người yêu của y! Không thể xảy ra chuyện gì! Nếu không y còn không bị đánh chết!
Mọi người chạy theo ra phòng cũng vừa lúc nhìn thấy một màn này, người đàn ông một thước tám chín này là diễn xiếc sao? Dưới tình huống như vậy y lại có thể ở giữa chừng đón được người!
"Không có chuyện gì chứ!?"
"Đường Mộ!"
"Không có chuyện gì chứ?"
"Nhanh nhìn xem có bị thương hay không!" Mọi người sợ choáng váng, thấy Thẩm Lãng đem người đón được mới yên tâm, sau khi yên tâm mới nhớ tới nên quan tâm đương sự.
Thẩm Lãng lấy tay chạm vào lưng Đường Mộ, nhìn xem đầu hắn không có thấy vết thương, cuối cùng mới yên tâm.
"Chúng ta đi thôi!" Hắn ôm Đường Mộ xoay người xuống lầu.
"Hỗn đản, anh là một con heo có phải không? Anh mẹ nó muốn làm ngã chết lão tử có đúng không?" Đường Mộ từ trong mù mờ hồi thần lại mắng một hơi.
"Chưa từng nghĩ như vậy."
"Vậy tại sao anh lại đạp lão tử xuống lầu?!"
"Là em bắt đầu."
"Cút! Chuyện này rõ ràng là..."
Thanh âm hai người càng đi càng xa, bọn họ cứ như vậy đưa mắt nhìn hai người kia ra khỏi cửa quán bar. Không! Không chỉ bọn họ, là toàn bộ người ở quán bar ở đây nhìn theo hai người đàn ông kia rời đi, một người ôm, một người được ôm.
"Bọn họ đây là vừa cãi nhau cái gì?" Các anh em thân tín của Thẩm Lãng vẻ mặt mờ mịt hỏi các anh em thân tín của Đường Mộ.
"Không biết." Các anh em của Đường Mộ cùng làm ra một động tác nhún vai, kia quả thực là đều nhịp.
Ai biết hai người này cãi nhau cái quái gì?
"Anh nói cái gì?" Ở chỗ ở của Thẩm Lãng, Đường Mộ mắt trừng giống như chuông bò.
"Tôi nói tôi thích em, chúng ta kết giao đi! Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, tình cảm thích hợp chúng ta sẽ kết hôn." Thẩm Lãng nghiêm túc lặp lại một lần.
Đường Mộ chỉ nhìn Thẩm Lãng, không nói một câu, bởi vì hắn đã choáng váng, người này là nghiêm túc! Thì ra là vừa rồi khi y nói khái quát gia cảnh chính là đang báo cho hắn biết tình huống để chuẩn bị.
Được rồi, người này còn nói cái gì? Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao? Hắn không có nghe lầm? Là y nói muốn kết hôn sao?
"Em bây giờ có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi." Thẩm Lãng biểu tình thành khẩn, một bộ dáng ta nguyện ý cái gì cũng báo cáo cho tổ chức.
"Anh xác định anh biết tôi là nam?" Là câu đầu tiên Đường Mộ hỏi, tên điên này hiện tại là không tỉnh táo để biết y đang thổ lộ với ai có đúng không?
"Yên tâm, tôi không có uống rượu cũng không có bị rối loạn thần kinh, tôi biết em là nam, em yên tâm, giới tính không là vấn đề." Tình yêu hợp nhãn là được rồi, bất kể hắn là nam hay nữ.
"Vậy xin lỗi, anh tìm sai người rồi, tôi không thích nam, tính hướng của tôi vô cùng bình thường. Tôi muốn tìm đối tượng là nữ, không phải là nam. Còn có, tôi không thích quân nhân, ngay cả làm bạn bè cũng khó khăn, chứ đừng nói gì làm đối tượng."
Mẹ nó, năm hạn bất lợi, cái tên vương bát đản Đường Ngạo trở về hắn nhất định sẽ lột da y, để cho hắn từ Đức xa xôi trở về gặp toàn là chuyện tồi tệ! Lại còn gặp phải đàn ông bày tỏ với hắn!
Tối đó hắn chỉ là nói bừa, có ông trời làm chứng, hắn chẳng qua là thuận miệng nói một câu như vậy, hắn trừ phi đầu bị cửa kẹp mới có thể đi tìm một nam đối tượng về nhà! Thật sự tìm về đi, cha hắn không đánh hắn mới là lạ!
Phi phi! Hắn nghĩ gì thế! Hắn làm sao có thể thật sự tìm một người đàn ông mang về nhà nói đây là đối tượng của con, vợ của con được! Choáng! Hắn bị tên khốn Thẩm Lãng này quấy nhiễu choáng váng rồi!
"Đường Mộ, người ta đều nói loại sự tình này không thể miễn cưỡng, nhưng mà tôi biết một khi tôi buông tay, vậy suốt đời tôi cũng sẽ bỏ qua em, cho nên tôi sẽ không buông tay. Từ khi tôi biết tính hướng của mình, em là người đầu tiên khiến tôi động tâm, cho nên em phải chuẩn bị tâm lý, tôi tuyệt đối sẽ không để em chạy trốn. Cho dù em chán ghét quân nhân đi nữa cũng không có biện pháp, tôi làm cũng đã làm cái chức nghiệp này rồi, cả đời này không thay đổi được, thế nhưng cái này sẽ không trở ngại chúng ta yêu nhau." 
Gặp gỡ một người làm cho mình động tâm không dễ, nếu nói là nhất kiến chung tình thì càng khó khăn, y nói gì cũng sẽ không để cho hắn rời khỏi mình.
Không nói miễn cưỡng? Đó là tuyệt đối không thể nào! Dưa không tốt đi đâu hái? Đem dưa hái về đậy hai ngày bảo đảm làm cho nó ngọt!
Nghe Thẩm Lãng nói có tình có lý phản bác lời hắn nói, Đường Mộ hoàn toàn không biết nói gì, hắn còn không biết người này có tài ăn nói linh hoạt như vậy, không phải nói làm lính đều là tứ chi phát triển đầu óc bình thường sao? Không phải nói bọn họ sẽ không biện luận sao? Đây là cái gì?
Người này quả thực có thể đi tham gia đại hội biện luận quốc tế!
Đường Mộ giật lại tay mình bị Thẩm Lãng nắm. "Vậy cũng thật xin lỗi, tôi có thể phá lệ cùng anh trở thành bạn, nếu như là lên giường kết hôn thì tôi rất làm tiếc, hy vọng anh sau này có thể tìm được một người tốt hơn." Hắn nhún nhún vai xin lỗi, tỏ vẻ mình vô năng vô lực.
"Không sao, chúng ta từ từ bồi dưỡng, tình cảm đều là dựa vào bồi dưỡng, bắt đầu từ bây giờ đi!" Kéo Đường Mộ qua đặt ở thành ghế sô pha, chế trụ hai tay hắn, cúi đầu chính là một nụ hôn sâu nóng hừng hực đúng tiêu chuẩn.
Đường Mộ vừa tức vừa vội, người này không phải là quân nhân sao! Y thực sự chính là thổ phỉ! Đang chào hỏi như thế cũng không nói một tiếng đã hôn người ta! Hắn nhấc chân lên cao, chuẩn bị hung hăng giáo huấn cái tên đàn ông kiêu ngạo này một chút, nhưng Thẩm Lãng giống như là đoán được hắn sẽ không an phận, nhấc người chuyển một cái, cả người đè lên Đường Mộ, hai chân chồng lên, Thẩm Lãng đại biểu tư bản chủ nghĩa vạn ác đùi đã trấn áp Đường Mộ tiểu tư sản chủ nghĩa đáng thương.