Thẩm Lãng sờ mũi một cái, ngoan ngoãn câm miệng không nói nữa, đưa chén lên. Thế nhưng chính là Đường Mộ hiện tại tư thế kia, cháo này không phải là đưa cho hắn ăn, mà là đưa cho hắn uống!
Thẩm Lãng nhìn mà đau lòng: "Nằm xuống đi, anh đút em uống!"
Thẩm Lãng bưng cháo lên, từng muỗng từng muỗng uy cho Đường Mộ ăn.
Đường Mộ cũng không kiểu cách, y muốn uy, vậy hắn chỉ có thể ăn. Có người nguyện ý, hắn còn có cái gì không vui.
Uy người ăn xong, Thẩm Lãng đỡ Đường Mộ nằm xuống. Người ăn no lại mệt vô cùng, cơ hồ là vừa chạm vào gối đầu là ngủ ngay, Thẩm Lãng mới vừa bỏ bàn nhỏ đặt ở mép giường xuống, Đường Mộ liền hô hấp đều đều. Thẩm Lãng lắc lắc đầu, tiểu tổ tông này là mệt muốn chết đi. Ngoại trừ bồn tắm, y vẫn là lần đầu tiên thấy hắn ngủ ở trên giường nhanh chóng như vậy!
Y nhanh chóng thu dọn xong, chui vào trong chăn, sáng mai phải về đại viện đi xem bà nội một chút. Hôm nay nghe mẹ nói, bệnh trạng thời kỳ cuối của bà đã rất rõ ràng. Bác sĩ nói, sự cố xấu nhất của bà chính là hai ba tháng này, bà lớn tuổi rồi, sức đề kháng và miễn dịch đều giảm xuống nghiêm trọng, đối với sức chịu đựng bệnh tình cũng cực kỳ yếu ớt, hai ba tháng này, bà sẽ rất đau đớn!
Thế nhưng vừa nghĩ tới tử vong hai ba tháng sau, áp lực và gánh nặng trong lòng y cơ hồ đem y bức tới thở dốc cũng đau nhức. Bà nội một tay nuôi lớn y, nhưng mà bà hiện tại lại phải trải qua giây phút cuối cùng của đời người, y thật sự không biết nên nói như thế nào về phần chua xót kia ở trong lòng. Y hiện tại duy nhất có thể làm chính là thay bà hoàn thành tiếc nuối sau cùng... Kết hôn. Y không để cho bà mang một chút tiếc nuối mà rời đi.
Thẩm Lãng trở mình ôm người bên cạnh, lúc đêm khuya thanh tĩnh, người trong lòng là yếu ớt nhất, trong đầu dao động hỗn loạn, nên nghĩ, không nên nghĩ, đều đang cuồn cuộn.
Y bây giờ muốn chính là hy vọng mai sau Đường Mộ rời đi trước, y làm người ở lại kia. Từ giờ trở đi, một mực không rời xa, không vứt bỏ, bảo vệ người này tới già, bạc đầu cũng không xa nhau. Nhưng mà y nhất định làm người rời đi sau, bởi vì đau khổ bị ở lại thì người rời đi vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Y hâm mộ cảm tình như vậy của ông bà nội, bởi vì yêu chân chân thiết thiết sống cả đời, đợi đến lúc ly biệt lại đau thương cũng có thể mỉm cười.
Y nói cho Đường Mộ nghe qua, y muốn kết hôn chính là cả đời. Từ đầu đến cuối đều là cùng một chỗ, không ly hôn, không xa rời nhau, kết hôn rồi thì bên nhau đến già đi! Cho đến chết...
Nhìn gò má Đường Mộ, Thẩm Lãng nghiêng người tiến lên trước cho hắn một nụ hôn, y yêu người này, chính là cả đời!
Đường Mộ theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt sau lưng. Tình cảm có lẽ không phải là mỗi người đều có thể nhất kiến chung tình, nhưng mang theo ỷ lại tạo dựng nên cảm tình, cũng như có thể tốt đẹp đến nỗi khiến người ta say mê.
Tình yêu không phải là mỗi người đều có thể nhanh chóng mà kiên định, chính là tích lũy từng giọt từng giọt, lẽ nào không khiến người ta vui vẻ hơn sao?
Người này bây giờ nói chưa yêu y, nhưng mà hắn không có phát hiện, kỳ thực hắn đã động tâm rồi. Theo tính khí của người này, nếu như không có chút cảm tình nào, chắc là sẽ không để cho y xâm chiếm không gian cá nhân của hắn đi! Càng không biết để cho quan hệ của bọn hắn phát triễn tới bước này đâu. Cho dù kết hôn là mờ mịt bất an, hắn cũng đang cùng tiến lên. Nếu như người này thật sự một chút cũng không có cảm giác, vậy theo tính khí của hắn là tuyệt đối không thể nào làm được, không phải sao?
Phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, y không gấp gáp, thời gian a, sau khi kết hôn rồi, y có chính là thời gian mà!
Sáng sớm, hai người không có việc gì, loạng choạng trở về đại viện quân khu.
Thẩm Lãng cảm thấy, cuộc sống thanh nhàn như vậy, có người ở bên cạnh thật là chuyện tốt. Trước kia y nghỉ ở nhà hai ngày, cả người cũng không được tự nhiên, dùng lời nói của Lợi Quốc Đống, y chính là thiếu đánh, một thân tiện cốt đầu, không gian khổ thì khó chịu, một ngày không ở trong quân đội nhìn xem, lay động, y liền cuống cuồng khó chịu.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, y cũng có thể nhàn rỗi ở nhà, có thể cùng người này sớm chiều cùng nhau thế này, làm cho y hiểu được không có gì có thể so với tốt đẹp này.
Tinh thần Đường Mộ tốt hơn nhiều, nhưng mà Thẩm Lãng kiên trì mình lái xe. Đường Mộ cũng không có thói quen việc đoạt thể lực với người này, tuy là lái xe không tính, nhưng người này muốn đoạt, hắn vui lòng ngồi.
"Không sao chứ?" Nhìn sắc mặt Đường Mộ từ đầu đến cuối không phải là rất tốt, Thẩm Lãng vẫn còn có chút lo lắng. Mặc dù nói đã rất cẩn thận rồi, nhưng mà tối hôm qua hắn vẫn là khó chịu.
Đường Mộ lắc đầu một cái, tỏ ý mình không sao. Tối hôm qua người này mạnh mẽ khắc chế chính mình, chỉ làm một lần, hơn nữa lại rất thận trọng, đủ loại hậu di chứng mà nhẹ hơn. Có thể đi lại, cũng sẽ không quá đau, cũng chỉ là có chút không thoải mái.
"Vậy thì tốt."
Xe lái vào quân khu đại viện, vài khúc cua liền đi vòng qua trước sân Thẩm gia, Thẩm Lãng dừng xe, nghiêng người tháo dây an toàn cho Đường Mộ:
"Bà nội nói thất thúc và thất thẩm đã trở về, em vẫn chưa gặp qua bọn họ, thất thúc và thất thẩm rất muốn gặp em một lần đấy. Nói anh rốt cuộc là bị hạng người gì mê hoặc có thể chịu vứt bỏ độc thân, bước vào nấm mồ hôn nhân mà anh thà chết không vào." Thẩm Lãng trêu đùa nói.
Đường Mộ thật sự không muốn lại đối với chuyện này phát biểu ý kiến gì, người Thẩm gia luôn luôn coi hắn như hiếm lạ mà xem. Ban đầu là Thẩm Nhất và Thẩm Mặc, hắn đi đến nhà cả nhà Thẩm gia kia, hắn đã quen người Thẩm gia hiếu kỳ.
"Thất thúc và thất thẩm của anh là làm cái gì?"
"Thất thúc làm nghiên cứu, về phần đối tượng chính là dùng chiến hạm trên biển." Thẩm Lãng sơ lược, bởi vì y đối với trò vui kia không có hứng thú: "Còn thất thẩm, bà là giáo sư đại học, dạy ngữ pháp."
Đường Mộ gật đầu một cái, người Thẩm gia làm nghề nghiệp đều cùng quân sự thoát không khỏi quan hệ. Nếu không phải là trực tiếp nhắm đến quân đội, bằng không chính là vì quân đội làm nghiên cứu. Hắn rốt cuộc kiến thức cái gọi là Thẩm gia già trẻ 'toàn gia đều là binh', ngoại trừ thực sự không thích, những người khác đều một đầu cuộn bên trong đi.
"Thất thúc và thất thẩm sinh được một đôi song sinh, ngày đó lúc em tới chúng nó có việc ở trường học không có trở về. Trở về nghe nói em đã tới, nôn phải thẳng đấm tường, đôi song sinh kia là bảo bảo rất hiếu kỳ." Thẩm Lãng không ngừng được mỉm cười.
"Dáng dấp của tôi khiến người ta hiếu kỳ?"
"Không phải là dáng dấp em khiến người ta hiếu kỳ. Mà là em là đối tượng mối tình đầu của anh, mà còn là đối tượng lập tức phải kết hôn, bọn họ hiếu kỳ em rốt cuộc là dạng gì."
Đường Mộ gật đầu một cái. Chính là bởi vì hiếu kỳ hắn cùng với nam nhân này làm đối tượng, hơn nữa lại muốn kết hôn. Muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc vì sao đem người này thong dong vứt bỏ độc thân, còn cam tâm tình nguyện kết hôn.
Thẩm Lãng mở cửa xe xuống xe, bước nhanh đi tới bên cạnh phó lái, mở cửa xe giúp Đường Mộ, thuận tay đem bảo bối khó chịu này dắt xuống xe.
Độ nhiên bên cạnh còi ô tô ầm ĩ lớn tiếng, Thẩm Lãng chỉ ló đầu lên cửa xe nhìn một chút, là Trương Phong Nghi.
Trương Phong Nghi lái xe đi ngang qua thấy xe của Thẩm Lãng, dừng lại tắt máy: "Thẩm Lãng, Đường Mộ."
"Cậu sáng sớm đi đâu thế này?" Thẩm Lãng kéo tay Đường Mộ bước về phía bên cạnh xe y.
"Đi làm a! Cậu cho là mọi người đều có thể giống như cậu, tốt số như thế này, ở nhà nghỉ phép một tháng sao?" Trương Phong Nghi đưa thuốc tới, liếc nam nhân hạnh phúc đầu óc choáng váng này một cái.
Đường Mộ lắc lắc đầu, từ chối sáng sớm hút thuốc. Hắn nghiện thuốc vốn là một chút, đối với thứ này có cũng được không có cũng được. Thẩm Lãng lại là ngược lại, đại khái làm lính chỉ có chút hứng thú này yêu thích, thuốc không rời tay. Ở Đường gia, người Đường gia đều không phải là đặc biệt thích, y cũng có thể kiềm chế, nhưng mà vừa đi ra, thuốc trên tay y sẽ châm liên tục vài điếu. Đường Mộ cũng không nói gì, bản thân hắn không bài xích, chính là cảm thấy nam nhân này hút có chút dữ!
Lúc này thì không, ai tới cũng không từ chối, thuận tay nhận lấy thuốc Trương Phong Nghi đưa tới, châm lửa, bộ dáng suất kia tỏa ra. Không biết Đường Mộ có từng nói qua với Thẩm Lãng hay không, dáng vẻ y hút thuốc thật sự rất đẹp trai! Cho dù Đường Mộ mỗi một lần nhìn thấy y hút thuốc đều là loại ý nghĩ này, nhìn người này hút thuốc chính là một loại hưởng thụ!
"Cậu đây là hâm mộ hay là đố kỵ?" Vẻ mặt túm túm, làm cho Trương Phong Nghi có loại ý nghĩ và xung động đem thuốc trong tay đập lên mặt Thẩm Lãng.
"Cậu kết hôn muộn thì đắc ý cái gì? Cậu chỉ nghỉ được một tháng này, đến lúc đó cậu quay về quân đội, có thể phải bận rộn đến thổ huyết! Để cho cậu một tháng hai tháng nhìn không thấy người này của nhà cậu, xem cậu còn đắc ý nổi không! Đến lúc đó, đại quân trưởng, cậu liền tự mình ôm chăn khóc đi!"
Chính là không muốn thấy dáng vẻ tên này đắc ý như vậy! Mẹ nó! Tiểu tử này kết hôn xin nghỉ tới tận một tháng, hắn lúc đó kết hôn mới có mười ngày, còn là theo cấp trên nói cả buổi trời, mới kéo dài thời gian tới! Pháo thủ này không biết xấu hổ trực tiếp đem người nhà kéo ra trận, nói hai câu liền giải quyết một tháng nghỉ kết hôn! Thật là nhìn khiến cho người ta nổi giận! Cũng trách ông già nhà hắn không muốn làm cho rộng rãi, muốn chết cũng muốn dễ nói như Thẩm gia, hắn cũng nhất định phải con mẹ nó một tháng!
"Tôi liền trực tiếp đem hành vi hiện tại của cậu hiểu thành hâm mộ đố kỵ. Chuyện lúc đó đến lúc đó hãy nói, cậu có phải chính là đang ôm chăn khóc hay không? Tôi nghe nói vợ cậu đi tiến tu, nửa năm cũng chưa về?"
"Vậy thì như thế nào nha? Tôi cũng không tin cậu và Đường Mộ sau khi kết hôn sẽ không gặp phải tình huống thế này thế kia!"
"Tôi nếu gặp phải cũng không có ôm chăn khóc nha." Đường Mộ nhàn nhạt chen vào một câu.
"Không quan hệ, hắn khóc cũng đủ để cho tôi cân bằng." Nói trắng ra là, người này sáng sớm chính là hâm mộ đố kỵ!