Nhìn hai mẹ con tranh cãi giống như con nít, cái trán Thẩm Lãng đều co rút! Ông trời! Tổ tông này của y cùng với tổ tông, rốt cuộc là cái dạng người gì a? Ở nơi này cũng có thể cấu xé nhau? Mẹ con này không phải là người giàu sang sao? Người giàu sang như vậy thật sự có chút không đáng tin cậy a!
Thời gian trước lúc Đường Mộ đi Đức, y cũng cùng mẹ vợ thân ái ở chung, nói chuyện, ăn cơm. Y nhìn thấy chính là một phu nhân giàu sang ưu nhã cao quý, cũng không phải là mẫu người như thế a! Sẽ mắng lời thô tục, sẽ nổi đóa, đâu còn có một chút dáng vẻ của tứ phu nhân Đường gia?
Quần áo mua xong, Lâm Mạt Tuyết trả tiền, Tiêu Vũ nhìn trúng một cặp đồng hồ đôi, thế nhưng là nam nữ, người ta sống chết không dám bán cho bọn họ. Đây là đồng hồ đôi a, bọn họ mua một cái của nam, nhưng mà sẽ phải mở ra hai cặp, cô bán hàng nói, bản thân không có quyền hạn lớn dám bán như thế! Lâm Mạt Tuyết gọi một cú điện thoại, cô bán hàng kia nhận một cú điện thoại, lập tức lấy cho bọn họ hai cái mới! Xong rồi còn một mực theo không phải nói ngượng ngùng, ngượng ngùng! Lão tổng đích thân gọi điện tới nói lập tức đưa cho bọn họ, nguyên lai là tứ phu nhân Đường gia đích thân gọi điện thoại tới tổng bộ lớn nhất công ty, làm không được hay là xử lý không được cực kỳ đáng trách cứ!!!
Đường Mộ đối với loại tác phong này khinh bỉ tới cùng, có tiền tỏ vẻ đại gia!
Thẩm Lãng lại là hiểu biết địa vị của Đường gia trong thương giới, đối với Đường Mộ sau này phải tiếp nhận đồ vật thật sự không dám khen tặng. Địa vị như vậy muốn tài lực như thế nào mới có thể làm được? Nếu có tài lực hùng hậu như thế, rốt cuộc phải bị giày vò đến mức nào mới có thể làm được? Làm giống như con la sao? Thảo nào tất cả lớn nhỏ Đường gia đều không muốn tiếp nhận gian hàng lớn Đường thị! Thật sự sẽ bị mệt tê liệt!
Bọn họ khi về đến nhà đã qua tám giờ tối, mệt mỏi vào cửa liền bày ra trên ghế sofa, đương nhiên ngoại trừ Thẩm Lãng thể lực nhất lưu. Thế nhưng đối với đi dạo phố chuyện như vậy y vẫn là không dám lĩnh giáo! Cũng không biết những cô gái đó suốt ngày đi dạo như vậy có mệt hay không, dù sao y cũng không muốn lại đi nữa!
"Các con có muốn đến nơi tổ chức hôn lễ ngày đó xem một chút không? Đây là bản thiết kế." Đường Ngạo và Đường Bác phụ trách sân bãi, mấy ngày nay Đường Ngạo mượn cơ hội vùi ở trong nhà không đi làm, mỹ kỳ danh gọi là vì bận rộn hôn lễ của tiểu đệ, kỳ thực chính là vì lười biếng.
Còn những người khác của Đường gia, ngoại trừ Đường lão tứ hôm nay có một bữa tiệc, những người khác đều rãnh rỗi ở nhà. Một đại gia đình ngồi ở trong phòng khách ngươi bận rộn của ngươi, ta tán gẫu của ta, đề tài lớn đều về hôn lễ.
Thẩm Lãng lắc lắc đầu: "Miễn, mọi người xem là được, con không biết trò này, xem cũng nói không ra quan điểm gì." Dù cho biết, y cũng không giống như tham gia tổng hợp! Chuyện này đã đủ nhiều rồi, y thật sự không muốn làm nhân tài toàn năng! Chuyện kết hôn này chuyện gì cũng rối, bằng không đợi không được tiệc rượu kết hôn ngày đó mệt tê liệt!
"Con đi lên ngủ." Đường Mộ cũng là đi theo hơn nửa ngày đã sớm chịu đựng không được, vào lúc này đã muốn ngủ! Về phần những chuyện này những chuyện kia có người loay hoay là được!
"Em còn chưa ăn cơm." Thẩm Lãng cau mày kéo hắn lại.
"Không ăn, mệt, muốn ngủ." Đường Mộ cau mày lắc đầu, hắn rất ít đi theo dạo phố như vậy. Một ngày này, bọn họ cứ đi suốt đi đến nỗi chân thắt lưng của hắn sắp gãy. Vốn là người tay chân không siêng năng, một ngày này đi tiếp nữa thật sự đi không nổi!
"Vậy anh mang lên lầu cho em ăn? Ăn rồi ngủ tiếp."
Thẩm Lãng luôn luôn là đem Đường Mộ sủng không lên trời không bỏ qua lời răn thực hiện tới cùng! Chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc lớn, cái gì cũng đều có thể theo hắn.
Đường Mộ suy nghĩ một chút gật đầu, hắn muốn ngủ, nhưng mà hắn cũng có chút đói, nhưng hắn không muốn ngồi ăn ở chỗ này. Nếu không cơm vừa xuống bụng, hắn có lẽ là trực tiếp nằm sấp trên ghế ngủ.
"Vậy trước đi lên lầu tắm rửa, anh mang lên cho em, ăn rồi ngủ tiếp."
Đường Mộ gật đầu một cái lảo đảo lắc lư lên lầu.
Thẩm Lãng xoay người liền đi ra cửa, đi nhà bếp mang bữa tối cho tiểu tổ tông của y.
Người Đường gia đều không phải là lần đầu tiên thấy bọn hắn ở chung. Thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nam nhân này cưng chiều không có giới hạn có chút quá mức! Nhưng mà bọn họ cảm thấy thế này không có gì không tốt, nhẹ nhàng che chắn lại yên vui, đại khái chính là tâm tư của người Đường gia hiện tại.
"Thẩm Lãng sủng Tiểu Mộ như vậy, em bây giờ có thể yên tâm đi?" Văn Tây cười nhìn về phía Lâm Mạt Tuyết, biết lần này bà thật sự có thể yên tâm!
"Đúng a! Cảm tình của Tiểu Mộ như vậy thật đúng là làm cho mọi người chúng ta đều yên tâm." Chỉ cần Đường Mộ sống tốt, hình thức thế nào đều không quan trọng. Hai nam nhân thì thế nào? Chỉ cần hạnh phúc thế nào cũng có thể!
Lâm Mạt Tuyết gật đầu một cái: "Yên tâm, hôm nay em thấy một ngày chúng nó ở chung. Thẩm Lãng là thật lòng đem tiểu tổ tông này đặt ở tận đáy lòng sủng. Em thật sự yên tâm, hơn nữa bất an trong lòng nó hình như biến mất, không giống như trước đó hai ngày này bài xích chuyện kết hôn như thế."
Kỳ thực mờ mịt và bất an của con trai Lâm Mạt Tuyết đều nhìn ở trong mắt, nhưng mà bà cũng không biết nên câu thông với hắn như thế nào, bây giờ tốt rồi, chính hắn đã nghĩ thông suốt rồi.
"Vậy thì tốt a! Chúng ta đều an an tâm tâm chuẩn bị hôn lễ đi!"
"Mấy người còn chưa an an tâm tâm chuẩn bị sao? Chỉ thiếu trực tiếp đưa người ra xuất trận!"
Nam nhân Đường gia cũng hiểu những nữ nhân này trong nhà thích thú giống như địa lôi, chỉ mong sao chuyện gì vừa giẫm lên liền tới! Bọn họ là hy vọng ngày mai sẽ là hôn lễ, những bảo bối phiền phức này, chỉ nghĩ chuyển ra những chuyện gì đó hiện ra! Nhiệt tình đối với sự vật mới mẻ cũng là cực kỳ kinh khủng! Các bà hợp mưu làm ba đoàn hôn sự, nhưng mà không có một lần cơn sốt giống như vậy tăng vọt chưa từng có! Hôn lễ của hai nam nhân, là đủ làm cho người ta hưng phấn!
"Chúng ta cao hứng a!"
"Vậy tùy ý đi!"
"Đúng."
"Đây quả thực là sủng nhi tử a, đó là hai vợ chồng hả!?" Đường Ngạo nhìn hai người kia ở chung kinh ngạc quái dị kêu lên! Trời ạ! Hắn đối với vợ yêu bảo bối nhà hắn cũng chỉ mức độ như vậy, thế nhưng người này so với hắn còn quá mức. Hắn ít nhất sẽ không cưng chiều đến nỗi cơm cũng phải đưa đến bên tay như vậy a!
"Lão tam, em đây là đố kỵ hâm mộ!" Đường Bác cười khiêu khiêu mi.
"Em có cần tới không? Em có gia có thất, có cần tới hâm mộ bọn họ sao?" Đường Ngạo không nói gì, hắn đây là hâm mộ đố kỵ cái gì a?! Chẳng lẽ, hắn cũng phải tìm bà xã nhà mình tới cưng chìu một chút như vậy?
"Đau xót cái gì? Lão tứ bây giờ cùng Thẩm Lãng là cảm tình chính nồng. Người ta nguyện ý, làm phiền em sao? Sủng nhi tử? Tứ thúc tứ thẩm kia tính là cái gì?" Nếu không thì nói Đường gia mỗi thứ đồ tốt sao? Ca ca đều không phải người tốt lành gì!
"Lão nhị, em nói em chưa nhắc tới anh đâu? Anh cần phải hãm hại em như vậy sao?" Hắn cũng không muốn nhắc tới tứ thẩm a! Vị kia người tạo ra tổ tông cùng với tiểu tổ tông kia giống nhau, đều không phải là ngạch đối tượng gì có thể trêu chọc, hắn không thể trêu vào a! Hiện tại trên tay còn có một đống cục diện rối rắm gây ra chưa thu thập xong, hắn không muốn lại đi thêm chút lộn xộn gì!
"Không có a! Anh ăn ngay nói thật! Tùy chuyện mà bàn, không có ý khác." Có ý gì khác cũng sẽ không nói cho em nghe, em đều nói hãm hại em, không cất tiếng nói không phải là bị oan sao?
"Thẩm Lãng sủng lão tứ, là tự mình nguyện ý. Hơn nữa lão tứ cũng nhận, em có thể không muốn thấy người khác tốt hay không, bản thân bị ngược tâm lý không cân bằng sao? Lão tứ không phải là trả thù nho nhỏ một chút thôi, một mình em làm ca ca bụng dạ nhỏ nhen như vậy, thật là không nói nổi em." Nếu không nói Đường Bác ở trên thương trường không chỗ nào bất lợi đâu! Chính là cái miệng này cũng có thể đem người hù dọa tìm không được thua.
Đường Ngạo trừng mắt, nổi giận: "Lão nhị, em đâu có không muốn thấy lão tứ tốt, em lại đi nơi nào bị ngược? Còn có, em là bởi vì bụng dạ nhỏ nhen mới nói lão tứ sao? Em xin anh, miệng mọc ra là để ăn cơm, không phải là sớ loạn mở ra chỉ trích! Em chính là huynh đệ của anh, không phải là kẻ thù của anh, anh có cần phải sỉ nhục em như vậy hay không?"
"Anh sỉ nhục em sao? Em suy nghĩ nhiều rồi, anh chính là nhận việc mà nói, không có ý sỉ nhục em. Anh sỉ nhục em làm gì? Em chính là huynh đệ của anh a." Không thừa nhận nhất định không thừa nhận.
Lâm Mạt Tuyết đối với các con trai trong nhà đấu võ mồm nhìn mà không thấy:
"Lão gia tử đâu? Có dọn cơm hay không, ta sắp đói xỉu rồi." Bà cũng không có tốt số như con trai của bà, có người đem cơm đưa vào trong phòng, bà số khổ ông xã hôm nay có một bữa tiệc trở về không được, bà chỉ có tự lực cánh sinh.
"Dọn, không đợi lão gia tử, ông và ba con đã đi rồi, không tới mười giờ không trở về." Diệp Mạt đứng dậy phân phó người làm dọn cơm.
"Các con nói sớm a! Ta đi một buổi chiều, mệt chết đi được!"
"Đi thôi! Ăn cơm!"
Thẩm Lãng mang thức ăn lên lầu, không bất ngờ phát hiện Đường Mộ đang ngủ trong bồn tắm.
Y bất đắc dĩ chịu đựng, tiểu tổ tông này lại không chiếu cố bản thân! Hắn từ nhỏ tới lớn rốt cuộc có bao nhiêu thời gian là ngủ ở trong bồn tắm? Ba dịp ngắn ngủi không tới, y đã gặp hai lần, hắn ba năm nay một mình sống ở Đức rốt cuộc là sinh hoạt như thế nào? Cũng là mệt rồi ngủ thế này, ngủ ở trong bồn tắm? Cơm đâu? Cũng là thường không ăn sao? Y phát hiện người này cực độ không có tính tự luật, đặc biệt là đối với mảng sinh hoạt này, hắn tùy tính lại chút thẳng thắn. Xem ra sau này phải đem thói quen xấu khiến cho người ta nổi giận này của hắn bỏ đi! Bằng không hắn nếu sinh bệnh, đau lòng vẫn là mình!