Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 187




Sau khi hít đất xong, từng người từng người lại bắt đầu nằm xuống đất gập bụng.
"Đã lâu lắm rồi mới chơi một trận lớn thế này! Lại còn bị chỉnh thảm nữa chứ!!!"
Thẩm Mặc phì phò than thở.
"Tay chân muốn rụng rời luôn, xem ra là đã lâu không hoạt động, xương cốt cũng rỉ sắt hết rồi!"
"Em còn không biết xấu hổ mà nói thế à? Sao không đừng lêu lổng làm mấy trò xấu xa bên ngoài nữa đi? Muốn tứ thúc tới thu thập có phải không?"
"Bây giờ không phải là đại hội phê bình nha!" Thẩm Thành lập tức xù lông thành một con nhím.
"Đây không phải là đại hội phê bình, nhưng mà phải phê bình em!"
Thẩm Ly vừa nghe thì máu điên nổi lên. Năm ấy Thẩm Thành đột nhiên rời đại đội đặc chủng về nhà, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết là gì. Mấy năm nay cũng không có ai hỏi tới, vì mọi người biết đó là bí mật lớn nhất của hắn. Tứ thúc mặc kệ, ông nội mặc kệ, nhưng kết quả của việc mặc kệ ấy cũng rất không lý tưởng lắm...
"Em đi xem đại ca làm được bao nhiêu rồi!"
Thẩm Thành chỉ chỉ Thẩm Lãng, nói xong thì chạy mất.
"Cái tên nhóc này, trốn tránh như vậy cũng không giải quyết được gì!"
Nhìn Thẩm Thành chạy trốn khỏi hiện trường, Thẩm Mặc lắc đầu.
"Tới lúc nên dọn dẹp rồi!"
Đồng chí Diệp Chiểu còn chưa chạy xong thì đã nằm liệt trên đất: "Em thật sự không làm nỗi nữa đâu!!!"
"Không được nói gì cả! Thùng bơ này là giành cho cậu!"
"Anh trai của em ơi! Như thế này đi... Em... Tốt xấu gì... Cũng là em họ thân yêu của anh mà... Nhà chúng ta cũng chỉ có hai đứa em họ là bọn em thôi á! Anh đại nhân đại lượng tha cho em đi có được không?"
Diệp Chiểu vừa nằm liệt trên mặt đất vừa cầu xin.
"Không phải còn Văn Địch sao?" Đường Mộ lành lạnh trả lời!
"Văn Địch... Có, có đáng yêu bằng bọn em sao? Đường Mộ ca ca, anh là người tốt nhất có được không?"
Làm nũng bán manh, chiêu trò gì cũng dùng tới! Tất cả cũng chỉ để tránh được kiếp nạn này!
"Văn Địch, anh họ của em đang nói xấu em này!" Đường Mộ quay đầu nói với Văn Địch. 
"Đường Mộ ca ca, đồng chí Diệp Chiểu cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ của đại ca lắm đó!" Cô nhóc ngay lập tức trả thù.
"Em cái gì cũng chưa nói mà!!!" Diệp Chiểu vừa nghe, lập tức phủ nhận.
"Nhưng mà anh nghe được rõ ràng lắm!!!"
Nhất là hai chữ đại tẩu đó!!!
"Đại ca! Đại ca! Em sai rồi còn không được sao? Em không nói hai chữ đại tẩu nữa có được không? Anh xem miệng em ăn mắm ăn muối nên mới đùa ngu như vậy! Anh đại nhân đại lượng tha cho đứa em đáng thương này đi có được không?"
Cuối cùng Diệp Chiểu cũng hiểu mình bị đại tẩu nhà mình trả thù! Chả trách lúc đó mình cứ cảm thấy có gì đó quái quái, thì ra là bị đại tẩu nhớ thương!!!
Vì sao không có ai nói cho hắn biết là người này không thể trêu chọc được vậy??? Người này còn kinh khủng hơn bà chị Thẩm Ly! So với ông đại ca bom nguyên tử kia còn đáng sợ hơn gấp trăm lần nữa!!!
"Được! Hoàn thành hai trăm vòng quanh đại viện, không thương lượng, nếu không thì tự giác đi theo đại ca nhà em nhé!"
"Vâng!"
Hai trăm ít hơn một nghìn tới tận tám trăm đó!!! Vừa nghĩ tới lão đại phải chịu phạt gấp mười lần mình thì trong lòng Diệp Chiểu đột nhiên cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều. Không biết cuộc sống bình thường của lão đại đáng thương nhà mình như thế nào mà lại gặp được một người kinh khủng như thế nhỉ!?!

"Mọi người làm xong thì nghỉ ngơi đi, rượu bên kia vẫn còn đang chờ mọi người đó! Bây giờ là hai giờ rồi, mọi người tính uống tới bao giờ thế?"
Đường Mộ nhìn đồng hồ, nhiều chuyện hỏi.
"Đi thôi! Uống rượu!"
"Đi! Không say không về!"
"Uống rượu, uống rượu! Có thể mua gì đó tới nhắm rượu không? Uống không như này thì sao mà uống được?"
Mấy thùng rượu lận đó trời!!! Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy mà ôm một đống rượu ngồi đó điên cuồng uống vào hay sao??? Chết người thiệt đó!!!!!!!!
"Bên kia không phải là còn có bơ sao? Tạm chấp nhận vậy đi!"
Đường Mộ chỉ chỉ mấy thùng bơ trên đất, nhàn nhạt nói.
"Cái gì? Uống rượu với bơ???" 
Một đám người trợn tròn mắt! Đây là cái tình huống gì thế này? Uống rượu với bơ???
"Vậy mọi người tự quyết định đi!"
Đường Mộ nhún nhún vai, chuyện này hắn bất lực! Mấy thứ đồ nhắm rượu gì đó, hắn chịu!
"Đi! Đi mua đồ nướng BBQ đi!"
"Ok! Thuận tiện mua luôn tôm hùm nướng gì gì đó nữa!"
"Em muốn ăn cánh gà nướng!"
"Em muốn ăn lẩu..."
"Lão nhị, thuận tiện mua thêm một ít vịt nướng về ăn!"
"Có cần mua cho mấy người nguyên một bàn Mãn Hán Toàn Tịch hoàn chỉnh luôn không?"
Thẩm Mặc tức giận liếc mắt đám anh chị em nhà mình một cái. Đòi hỏi lắm thế không biết!!!
[Mãn Hán Toàn Tịch: Đại tiệc hoàng gia Mãn - Hán, một đại lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.]
"Nếu bây giờ mà mấy tiệm cơm Bắc Kinh còn mở cửa thì cũng không phải là không được!"
Thẩm Ly đang chỉ huy một đám nhóc dọn ghế ra, lúc này nghe thấy bốn chữ Mãn Hán Toàn Tịch thì gật gật đầu, dù sao thì lúc này mà đồ ăn thì đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.
"Chị nghĩ hay quá nhỉ! Thẩm Nhất, Thẩm Ngôn, Thẩm Lâm, đi với anh!"
Bà chị nhà mình coi bộ tự cho mình là Từ Hi rồi có đúng không? Hơn nửa đêm còn muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch!!!
"Thẩm Tiêu, em cũng phải đi!"
Thẩm Mặc bắt một đống thanh niên trai tráng ra ngoài tìm quán nướng.
Ở một khu vực nào đó, Thẩm Lãng còn đang cắn răng chạy quanh đại viện.
"521, 522, 523... Đại ca, cố lên! Còn không tới một nửa nữa thôi!!!"
Văn Địch cực kỳ nghiêm túc giám sát quá trình Thẩm Lãng chịu phạt.
Đường Mộ vừa xem vừa vuốt cằm, tên hỗn đản này thật sự là yêu tinh sao? Cường độ vận động như vậy mà bây giờ y vẫn còn sức lực để chạy bền! 
"Diệp Chiểu, em xin anh đó! Anh chạy nhanh một chút có được không? Đại ca hít đất ba nghìn lần, gập bụng ba nghìn cái, bây giờ đại ca còn sắp chạy xong một nghìn vòng rồi mà anh chạy chưa được một trăm vòng nữa! Anh là heo đấy à?"
Diệp Trạch nhìn ông anh sinh đôi của mình mà than ngắn thở dài.
"Có giỏi... Thì em tự tới mà chạy thử đi!!!!"
Ông nội của tôi ơi, anh chạy gấp đôi mọi người đó có được không??? Còn dám nói anh là heo!!! Có bản lĩnh thì em tới chạy thay anh này!!!
"Tại sao em lại phải chạy thử? Em đâu có bị Mộ ca trừng phạt đâu!"
Diệp Trạch đã sớm hỏi thăm qua đại tẩu nhà mình không phải là người hiền lành lương thiện gì. Người có thể khiến đám anh chị em Thẩm gia kiêng kị đương nhiên không thể trêu được rồi! Cho nên hắn chỉ dám đứng nhìn chứ không dám mở miệng, ai như ông anh sinh đôi ngốc nghếch của mình, thôi, hắn đành thấy chết không cứu vậy!!!
"Lần đầu tiên em mới thấy kỹ thuật bắn tốt như vậy... Nào! Chúng ta đi uống rượu..."
Diệp Chiểu vừa chạy xong một vòng, cũng hét lớn:
"Thật là sai lầm!!!"
"Anh đã chạy được bao nhiêu vòng rồi?"
"173..." 
"Vậy anh cố lên nhé! Chỉ còn 27 vòng nữa thôi!" Diệp Trạch nói xong rồi đi mất.
"Quay lại đây!!! Cho anh miếng nước! Anh sắp chết rồi!!!"
Sao hắn lại xui xẻo tới mức này chứ? Lần trước mới bị lão đại thu thập, bây giờ vừa mới trở về thì lại bị đại tẩu thu thập!!!
"Nếu anh muốn chết thì em cũng rất sẵn lòng về nói cho ba mẹ biết. Anh bây giờ đã không còn dùng được nữa rồi!!!"
Diệp Trạch nhún nhún vai, không có một chút gì gọi là đồng tình nói!

"Này... Hai đứa có câm miệng lại không?"
Thẩm Lãng đang mồ hôi như mưa rơi, nghe hai đứa em ở bên tai lải nhải, y thật sự rất muốn đem hai tên này ra đập một trận!!!
"Vâng! Em câm miệng!"
Hắn vẫn nên tránh xa ông anh nhà mình ra một chút thì sẽ tốt hơn! Người này đang bị bà xã chỉnh, tốt nhất là không nên chọc vô!!!
"NƯỚC!!! Diệp Trạch!!! Mau lấy nước lại cho anh!!!"
"Diệp Chiểu đồng chí, anh đừng có hét nữa. Anh để sức lại mà chạy đi, sắp xong rồi!!!"
Văn Địch lắc đầu nhắc nhở, không một chút xót thương cho anh họ đang bị phạt. Còn nguyện vọng của Diệp Trạch đồng chí là có một ngày được ngồi xem ông anh ra đời sớm hơn mình năm phút bị chỉnh, càng thảm càng tốt nên dễ gì bỏ qua... Sao hắn lại có thể đi giúp được!
_______________________
Sorry mọi người vì tui lặn lâu quá ~~ Mấy nay tui chạy deadline sấp mặt luôn @@
Tình hình là tui sẽ học full cho tới cuối tháng để thi luôn á, nên chương mới tui chưa đụng gì đâu nha cả nhà. Với lại do tui edit vội nên có chỗ nào không hợp lý thì mọi người cmt cho tui biết ha~ Yêu thươngggggg
Tui lại lặn tiếp đây!!! Hẹn mọi người vào tháng sau (hoặc năm sau) nhaaaaaaa
Luvvvvvvv