Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 185




Thẩm Lãng cực kỳ ủy khuất chết trên tay của phu nhân nhà mình!
Y rõ ràng là về đây để tìm chi viện mà, sao bây giờ lại bị chi viện của mình xử lý rồi?!?
"Đứng dậy! Anh đã chết rồi! Bây giờ lại còn muốn chiếm ghế? Chờ ông tới đá anh ra à?"
Đường Mộ vừa bắn người xong thì thấy Thẩm Lãng đã chiếm mất ghế của mình, lập tức không khách khí đá đá Thẩm Lãng vài cái.
"Em gặp người đã chết nào còn có thể động đậy chưa?" Thẩm Lãng vô tội nhún nhún vai!
Đường Mộ cũng không thèm để ý, vừa nói đá lập tức nhấc chân lên đá. Chân Đường Mộ vừa nhấc lên thì Thẩm Lãng đã nhảy dựng lên tránh ra.
"Em thật là! Nói đá là đá vậy sao!!"
Thẩm Lãng hết chỗ nói rồi! Tiểu tổ tông đang định làm gì vậy???
Không đợi Thẩm Lãng thắc mắc lâu, thời gian vừa đúng lúc trận giao chiến kết thúc, tất cả mọi người đều trở về đại viện tập hợp. Kết quả chính là hai bên đều có thương vong.
Thẩm Thành là người đầu tiên còn sống trở về đại viện, người vừa mới bước chân vào cửa còn chưa được mở miệng thì "Pằng" một phát trúng đầu!
"Cái gì vậy? Không phải là hết giờ rồi sao?"
Sờ sờ đầu mình, Thẩm Thành hét lớn.
Mọi người cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả...
"Mẹ! Ây da! Phạm quy!!!"
"Ai u!"
"Thẩm Lãng! Anh phạm quy rồi!"
Ngoài đại viện liên tục vang lên tiếng bị đạn bắn trúng và âm thanh oán giận của người bị bắn.
"Ở trong phòng đại ca!"
Tiếng súng vừa mới ngừng, đám người Thẩm gia mới tìm được hướng bắn, vừa đưa mắt lại nhìn thì thấy phòng của Thẩm lão đại.
"Đại ca! Anh như vậy là phạm quy rồi! Hết thời gian rồi!!!"
Người ở ngoài đại viện vẫn luôn nhìn vào cửa sổ phòng Thẩm Lãng, Thẩm Lãng cũng không làm mọi người thất vọng, y vén màn lên, vươn đầu ra nói:
"Anh chết rồi! Không phải anh bắn!!"
Y cái gì cũng không làm mà!!!!
"Không phải anh thì là ai? Thẩm Lãng!!! Anh không có tinh thần tự giác gì cả!!!"
Lý Đặc và Diệp Chiểu vừa vào cửa bất mãn nói.
"Thẩm Lãng! Bà đây khinh bỉ anh!" 
Thẩm Ly cầm súng ngắm tiến vào, cũng bất mãn gầm.
"Người anh em, anh không phải là đồng đội của em sao? Sao tới anh cũng bị bắn vậy?"
Đường tam thiếu cũng không thoát khỏi số phận chung bị bắn chết.
Thẩm Lãng thở dài, chuyện này y oan ức quá mà! Y cũng là người bị hại có được không? 
"Là do tôi bắn! Bây giờ vừa vặn là mười hai giờ đúng, cách phát súng cuối cùng lúc nãy một phút bốn mươi bảy giây, vẫn còn trong phạm vi ba tiếng đồng hồ! Không tính là phạm quy!"
Đường Mộ vứt súng lại cho Thẩm Lãng, đứng lên nhìn xuống cả sân người.
Vừa thấy Đường Mộ tất cả mọi người đều choáng váng! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói đau đầu sao? Sao lại giết hết tất cả bọn họ thế?
Thẩm Lãng dìu Đường Mộ xuống lầu, chân Đường Mộ còn chưa khỏi hẳn, vừa xuống lầu thì hắn trực tiếp ngồi xuống xe lăn.
Thẩm Lãng đi phía sau Đường Mộ, trên ngực lóe lên ánh sáng của đạn huỳnh quang màu đỏ.
Tâm tình mọi người đang rất là vi diệu...
"Đường Mộ ca ca! Anh thật là giỏi! Anh còn giỏi hơn cả đại ca nữa!!!"
Văn Địch thấy Đường Mộ xuống lầu, cực kỳ vui vẻ chạy lại khen lấy khen để.
"Vậy sao? Vậy em giúp Đường Mộ ca ca một chút có được không?" Đường Mộ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nha đầu.
"Được ạ! Không thành vấn đề!" 
"Mộ, không phải anh ngủ rồi sao? Đại ca nói anh đau đầu mà!"
Thẩm Nhất rất tò mò, đại tẩu như thế nào lại không ngủ!
"Vốn là ngủ rồi, nhưng là bị mấy người đánh thức đó!" 
Đường Mộ không chút khách khí trả lời cho bọn họ nguyên nhân tất cả đều bị bắn chết.
"Như vậy ạ!" 
Bị Đường Mộ nói trắng ra, Thẩm Nhất ngượng ngùng mở miệng. Đại tẩu hẳn là phát hỏa đi! 
"Mọi người định ra trừng phạt là gì thế? Anh vừa nghe mọi người vừa nói tới bảy trăm cái gì đó, bảy trăm cái gì vậy?"
Đường Mộ tiếp tục hỏi, trực tiếp nghiệm chứng suy đoán của mọi người.
Người này quả nhiên là vì bị đánh thức nên mới phát hỏa!
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Mặc bị đẩy ra làm người phát ngôn.
Thẩm Mặc: "Là đại ca nói, chỉ cần kết thúc đối kháng quân lam bọn em bị giết từ mười hai người trở lên thì mỗi người phải thực hiện ba trăm cái hít đất, ba trăm cái gập bụng, lại thêm một trăm vòng quanh đại viện nữa! Sau đó lại uống hết đống rượu bên kia!"
"Vậy quân đỏ thua thì sao?"
"Bọn em còn chưa có nói!"
Thẩm Mặc thành thật nói tình hình thực tế với Đường Mộ.
"Vậy thì, đại ca mấy đứa là bị anh bắn, hình phạt của hắn giao cho anh quyết định, thế nào?"
Mọi người đột nhiên run một cái, hình như đại ca đắc tội đại tẩu rồi nên bây giờ đại tẩu ghi thù có đúng không?
"Được ạ!"
Mọi người trăm miệng một lời, liên tục gật đầu đáp lại. Việc này cũng không phải là việc mà bọn  họ có thể tranh giành được! Tổ tông này muốn trừng phạt sao thì trừng phạt đi, bọn họ không dám xen vào!
Thẩm Lãng cực kỳ khinh bỉ đám người bán anh em cầu vinh này! Đường tiểu tổ tông còn chưa làm gì cả mà bọn họ còn muốn bán gấp y đi rồi! 
"Vậy, mọi người đều đã chết trong thời gian quy định rồi. Mấy hình phạt kia mấy người cũng nên thực hiện có phải hay không?"
Vừa lấy được quyền xử lý Thẩm thiếu tướng xong, Đường tiểu tổ tông lập tức trở mặt.
"Đường Mộ! Cậu rõ ràng là lúc sau mới vào mà! Cậu như vậy không tính! Không tính!!!"
Lý Đặc không phục, bọn họ rõ ràng là gần thắng rồi! Bọn họ chỉ mới chết mười một người thôi, chính là bọn họ thắng! Kết quả đang êm đẹp thế này tự dưng bị một tên Trình Giảo Kim nửa đường chạy ra chiếm đoạt là thế nào?
(Trình Giảo Kim: ý chỉ kẻ chọc gậy bánh xe, kỳ đà cản mũi...)
"Không phục? Được nha! Anh nói xem phải làm sao thì anh mới phục?" Đường Mộ cũng không giận, chậm rãi hỏi lại.
"Vậy chúng ta so tài một trận, nếu tôi thua thì tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt, thế nào?"
"Được!"
Đường Mộ không nói hai lời gật đầu đáp ứng: "Nhưng mà nếu anh muốn so mấy thứ đánh đấm thì tôi hiện tại không tiện cho lắm!" 
"Yên tâm! Tôi cũng không muốn mang tiếng là bắt nạt người bị thương đâu! Chúng ta so bắn súng, thế nào? Nếu cậu thua thì tính bọn tôi thắng!"
Lý Đặc vừa nói so bắn súng, Đường Ngạo lập tức bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu bĩu môi! Không cứu!
"Anh bạn, đừng làm ra cái vẻ mặt như vậy có được không? Dù sao thì Lý Đặc cũng từng ở trong quân đội sáu bảy năm, là bộ đội đặc chủng năm sáu năm nay, súng chơi cũng được hai mươi ba mươi năm rồi, chẳng lẽ còn không thắng nổi em trai cậu à?"
Trương Phong Nghi thọc thọc tay Đường Ngạo, hắn không cần phải khinh thường người! khác như vậy chứ!
"Người anh em, mấy người lo chuẩn bị tinh thần trước đi!" Đường Ngạo vỗ vai Trương Phong Nghi.
"Nguy hiểm như vậy à?"
Trương Phong Nghi nhìn thoáng qua Đường Mộ, trong lòng cũng có một chút cảm giác không đúng lắm...
"Tí nữa sẽ biết thôi!"
Đều cùng là người đã chơi cùng súng ống đạn dược rất nhiều năm rồi, bọn họ có thể dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình để đánh giá tiểu tử kia!
Thẩm Lãng biết hôm nay bị phạt là có thêm đệm lưng!
Một lúc sau, dưới sân đại viện đã chuẩn bị hai cây súng lục Beretta 92F đã được tháo hết ra, để trước mặt Đường Mộ và Lý Đặc, người phụ trách giám sát ở đây được giao cho Thẩm Ly nữ thổ phỉ.
"Hai người chuẩn bị đi! Súng là do em tháo, tuyệt đối công bằng! Nếu Lý Đặc thua thì tất cả bọn em sẽ chịu phạt!"
Đường Mộ nhìn thoáng qua hai cây súng trên bàn, lại nhìn qua Lý Đặc: "Nếu anh thua, mấy thùng rượu kia giao cho mọi người xử lý, được không?"
"Không thành vấn đề! Nếu cậu thua, vậy thì cậu phải hôn Thẩm Lãng mười phút ngay trước mặt mọi người, thế nào?"
Nghìn vạn lần đừng trách bọn họ muốn xem náo nhiệt nha!!!
Thẩm Lãng vừa nghe anh em tìm phúc lợi cho mình thì vô cùng cảm kích! Đúng là anh em tốt!
"Không thành vấn đề!" Đường Mộ thản nhiên đáp ứng.
"Được rồi! Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa, đánh nhanh thắng nhanh nào!"
Thẩm Ly nhìn thoáng qua thời gian: "Ok! Chuẩn bị tính giờ nha ―― bắt đầu!" 
Thẩm Ly vừa hô hai chữ bắt đầu xong, tay Đường Mộ đã nhanh chóng bắt lấy các bộ phận của súng và bắt đầu lắp ráp. Cái tốc độ lắp ráp của Đường Mộ làm đám người đứng xem trợn mắt há mồm, kinh ngạc không biết bỏ đâu cho hết!!!
Bộ ống, lò xo, tấm đỡ lò xo, băng đạn... được lắp ráp theo trình tự. Động tác nhanh chóng lại ưu nhã, không có một chút luống cuống tay chân nào! Đám người xung quanh cảm thấy Đường Mộ giống như đang chơi đùa với một tác phẩm nghệ thuật, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại ngoài sức tưởng tượng!
Lý Đặc đứng bên cạnh xem đến thiếu chút nữa đã trừng ra một cái lỗ ở trên cây súng Đường Mộ đang cầm trên tay! Tốc độ tay của cái tên này ――
"Xong rồi!" 
Khi Đường Mộ đặt cây súng vừa lắp ráp xong lên trên bàn thì Lý Đặc đang ở giai đoạn lắp băng đạn!
"Đậu má!"
Trương Phong Nghi nhìn khẩu súng vừa ráp xong của Đường Mộ, kinh ngạc tới mức trực tiếp phun ra một câu thô tục!
"Tôi đã bảo rồi mà, mấy người chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Đường Ngạo lắc đầu, ai bảo mấy người không chịu nghe lão già này nói làm gì? Đáng đời!
Thẩm Lãng đã từng nhìn thấy Đường Mộ có thể nghịch súng ở trong quân khu nên cũng không mấy ngạc nhiên trước tốc độ của Đường Mộ. Người có thể thắng được trung đội trưởng đại đội đặc chủng của bọn họ đương nhiên cũng không phải là người hiền lành gì rồi!
Nhưng mà người Thẩm gia thì khác, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy thân thủ của Đường Mộ. Kết quả là một đám người bị chấn động đến nỗi nói không nên lời! Ai mà biết Đường Mộ là một cao thủ súng ống đâu!!!
"Được rồi! Mọi người! Đã đánh cược thì phải chịu thua!" 
Thẩm Ly lắc đầu, gặp phải đại ác ma rồi! Nhận mệnh chịu phạt thôi!
_____________
Cái bộ này không biết lê lết tới bao giờ mới xong @@ tự dưng thấy nản dễ sợ ~~~~~~~~~
Chuyện là buổi tối tui bận đi làm thêm á mọi người, vì mùa dịch ở nhà nằm phè phỡn nên đi làm lại nó hơi... mỏi người, mở ngoặc đơn, chỗ nào cũng đau cả, đóng ngoặc đơn. Nên là chương mới tui chưa đụng vô chữ nào hết luôn á mọi người 😅😅