Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 184




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad!
_______
"Nếu là bọn em thua thì sẽ uống hết mấy rương rượu bên kia, còn anh thua thì chờ kết thúc tụi em sẽ nói cho anh sau!"
Thẩm Thành nhướng mày, dáng vẻ bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho lão đại một bữa tiệc sinh nhật khó quên trong đời rồi.
Thẩm Lãng nhìn mấy rương rượu trên đất, lại nhìn nhìn đám người trước mắt, cảm thấy có chút không công bằng.
"Như vậy đi, nếu mấy đứa thua thì mỗi đứa thêm 300 cái hít đất, 300 cái gập bụng, chạy 100 vòng quanh đại viện. Dám chơi không?"
Không nghe được kết quả nếu mình thua, Thẩm Lãng lập tức đòi trước lợi thế cho mình.
Phe xanh lam đồng loạt nhìn nhau, hình phạt cũng đủ tàn nhẫn!
"Thế nào? Đồng ý không?"
"Không thành vấn đề!" Thẩm Ly gật gật đầu.
"Vậy được! Thời hạn là ba tiếng đồng hồ, tới lúc đó quân xanh lam còn không đánh bại quân đỏ thì quân xanh lam thua!"
Muốn chỉnh y? Không-có-cửa-đâu!
"Đại ca! Như vậy không công bằng! Nếu các anh đi trốn hết ba tiếng đồng hồ, bọn em không tìm được thì sao?"
"Vậy ba tiếng sau quân xanh lam mà bị tiêu diệt quá mười hai người thì tính anh thua, thế nào?"
"Không thành vấn đề!" Thẩm Ly đại diện cho quân xanh lam gật đầu!
"Được!"
Đường Ngạo: "...."
"Ngạc nhiên? Cũng không có gì đâu! Một lát nữa cậu sẽ được thấy quái thai thứ hai của Thẩm gia!"
Lợi Quốc Đống nhìn sắc mặt Đường Ngạo thì giải thích.
"Tam ca! Đến đây đi!" Thẩm Lãng không nói hai lời trực tiếp chọn Đường Ngạo!
Đường Ngạo chỉ chỉ mũi mình: "Anh?"
"Đúng vậy! Chính là anh đó! Đến đây đi!"
Đường Ngạo khó hiểu, tại sao Thẩm Lãng lại không chọn Thẩm Thành hay Lý Đặc mà lại chọn hắn? Hai người đó vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng không phải sao?
"Coi như anh thay Mộ tới giúp em đi!" Có một người họ Đường ở bên cạnh an ủi cũng được mà!
"Nó căn bản không thể chơi với mấy người được!"
Đường Ngạo khịt mũi coi thường lý do của Thẩm Lãng, chân của Đường tiểu tổ tông căn bản là chưa khỏi, sao có thể chơi đối kháng với bọn họ được!
"Chỉ cần em ấy đồng ý thì cũng không phải là không được mà, nhưng mà em ấy hiện tại không thoải mái nên em cũng không muốn em ấy tham gia! Đi thôi tam ca, anh cứ coi như em miễn bảy trăm lần trừng phạt ấy cho anh đi!"
Chọn xong súng, Thẩm Lãng cười cười kéo Đường tam thiếu ra cửa.
Tiểu tổ tông bắn súng tốt như vậy thì người lăn lộn ở trong xưởng vũ khí như Đường tam thiếu đây cũng sẽ không kém đi, có đúng không?
"Tới đây!"
Đường Ngạo một tay đeo súng lên vai, trông cực kỳ đẹp trai! Sau đó hắn đi theo Thẩm Lãng ra khỏi đại viện, lắc mình một cái đã không thấy tăm hơi đâu cả.
"Không hổ danh là người của xưởng chế tạo vũ khí nha! Đi thôi! Chúng ta cũng chuẩn bị hành động!"
Nhìn hành động của Đường tam thiếu, đám người Thẩm gia liền biết gia hỏa này cũng không phải là cái loại công tử chỉ biết ăn chơi!
"Có muốn chỉnh tên kiêu ngạo kia không?" Thẩm Ly hô to một tiếng!
"Muốn!"
"Có muốn ác chỉnh đại ca một trận nhớ đời không?"
"Muốn!"
"Vậy hành động đi!" 
Ra lệnh một tiếng, hàng ngũ vừa tập trung đều lục tục ra cửa đi tìm mục tiêu, trong chốc lát chỉ còn lại mỗi Văn Địch đang đứng đó.
Tiểu nha đầu dậm chân một cái! Đám người kia quá không nghĩa khí! Bọn họ không dẫn cô đi! Nhưng mà cô cũng biết mình thật sự còn quá nhỏ, không thích hợp chơi mấy thể loại như này...
.......
Nửa giờ sau, người của đội xanh lam nối đuôi nhau trở về đại viện, vừa mới về liền bắt đầu than ngắn thở dài.
"Tên kia không phải là không làm bộ đội đặc chủng lâu rồi sao? Sao vẫn còn hung ác như vậy!"
"Tôi thì tương đối ngạc nhiên Đường tam thiếu! Không nghĩ tới kỹ năng bắn súng của hắn lại tốt như thế!"
"Người ta không phải đã nói rồi sao? Ở nhà người ta có một xưởng sản xuất vũ khí đó! Có thể không tốt được sao?"
"Vậy có nghĩa là kỹ năng bắn súng của đại tẩu cũng tốt như vậy có phải không?"
Bọn họ vẫn tương đối tò mò về vị đại tẩu này..
"Không biết! Trong mấy đứa có ai đã từng nhìn thấy đại tẩu bắn súng chưa?"
Đường Mộ trong ấn tượng của bọn họ chính là một quý công tử hào môn ưu nhã! Vấn đề này bọn họ thực sự chưa từng nghĩ tới!
"Đại tẩu của mấy đứa lợi hại hơn lão đại của mấy đứa đó!"
Ôn Bạc Quân tức giận đi vào sân giải thích cho bọn họ.
"Anh cũng chết rồi ạ?"
"Bị tam ca của đại tẩu các em một kích trúng đầu!"
Trên trán Ôn Bạc Quân còn có ánh huỳnh quang lấp lánh do trúng đạn.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Trò hay còn ở phía sau!"
"Bảy trăm cái kia ai làm?" Bình tĩnh cái beep!!!
"Em cũng bảy trăm cái mà..."
Đường Mộ vì tiếng ồn dưới nhà mà tỉnh dậy, hắn phẫn hận đập giường, ông ngoại ơi! Hắn thật sự rất mệt đó! Dưới lầu đang chơi cái trò gì mà ồn ào chết đi được vậy!!!
Đường Mộ lăn qua lộn lại trên giường một hồi cũng không thể nào ngủ lại được nên hắn dứt khoát xuống giường, đi lại cửa sổ nhìn thì thấy dưới lầu đèn đuốc sáng trưng. Bọn họ đang làm cái gì vậy? Nhìn một vòng cũng không thấy lão nam nhân nhà hắn ở đâu hết!
Vừa lia mắt xuống lần nữa thì thấy Thẩm Mặc và Thẩm Tiêu cầm súng tiến vào nhà, Đường Mộ khẽ nhíu mày, lại nhìn quanh một vòng thì thấy trong đại viện còn một đống súng đang bày la liệt một đống. Tối nay bọn họ chơi trò bắn súng đối kháng?
Buông tấm màn trên tay xuống, Đường Mộ dựa vào cửa sổ lắc đầu, mấy người này đêm hôm khuya khoắc ở trong đại viện quân khu chơi trò này mà cũng được luôn à? Cảnh vệ viên đại viện cứ thế mà để cho bọn họ chơi sao?
"Không phải em đang ngủ sao? Sao tự nhiên lại dậy?"
Đường Mộ đang dựa vào cửa sổ xuất thần, đột nhiên có âm thanh vang lên ở bên tai làm cho hoảng sợ. Vừa quay đầu thì thấy Thẩm Lãng đang đứng bên cạnh.
"Anh..."
Đường Mộ còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Lãng bịt kín lại.
Thẩm Lãng hôn xong thì làm động tác "Suỵt" một cái, sau đó đưa tay ra ôm Đường Mộ vào lòng, nhìn ra cửa sổ tính toán số người bị giết và số người còn sống, thời gian còn nửa tiếng nữa mới kết thúc trận chiến này!
Thẩm Lãng kéo một cái ghế dựa về phía cửa sổ, bế Đường Mộ đặt lên đùi mình:
"Tiểu tổ tông, anh vốn dĩ muốn để em quan sát cho anh, nhưng mà em lại sống chết không muốn phối hợp! Bây giờ anh muốn kết thúc trận chiến này rồi, em thỏa mãn nguyện vọng của anh một chút đi!"
Đem mắt kính của mình nhét vào tay Đường tiểu tổ tông, Thẩm Lãng cầm súng ngắm đặt ở trên cửa sổ.
Đường Mộ trừng mắt nhìn Thẩm Lãng nửa ngày, thấy Thẩm Lãng nói xong thì không có phản ứng gì nữa, đột nhiên đấm một quyền vào bụng của Thẩm đại quân trưởng. Vì khoảng cách khá gần, tuy là lực cũng không phải quá mạnh, nhưng mà tuyệt đối là có cảm giác!
"Tiểu tổ tông! Em làm gì vậy!? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em cũng không phải là nữ nhân, đánh người sẽ đau!"
Tuy là lực đạo không lớn lắm, nhưng mà ở trong trường hợp không cảnh giác bị đánh lén, tuyệt đối không có một chút dễ chịu nào! Thẩm lãng túm tay Đường tiểu tổ tông cứ thế mà gầm.
"Cho mấy người ồn ào! Ông vừa mới ngủ được một chút đã bị mấy người đánh thức!"
Đường Mộ rất khó chịu, tuy rằng biết đây là tình huống đặc thù, nhưng mà hắn vẫn muốn phát tiết bất mãn của hắn với nhân vật chính này!!!
"Không phải bình thường em ngủ trời đánh cũng không dậy được sao? Sao bây giờ lại ngủ không được? Nhớ anh sao?"
Giấc ngủ của Đường Mộ từ trước đến nay đều rất tốt, một khi hắn đã ngủ rồi thì đừng hỏi trời trăng mây gió là gì, vậy mà bây giờ hắn lại không ngủ được! Chuyện này thật sự là chuyện trăm năm hiếm thấy!
"Nhớ anh lăn lộn ông như thế nào à?" Đường Mộ cười lạnh!
"Sao em bây giờ vẫn nhớ mấy chuyện này thế? Tính tình sao lại càng ngày càng giống nữ nhân vậy?"
"Tôi giống nữ nhân?" Đường Mộ lần này cười còn lạnh lúc nãy...
Thẩm Lãng bị dọa, nhanh chóng che miệng Đường tiểu tổ tông lại! Nhìn nhìn xuống dưới lầu, thật may vì không có ai chú ý tới bên này!
Đường Mộ kéo tay Thẩm Lãng ra, nghiêng nghiêng tới gần Thẩm đại quân trưởng:
"Anh nói lại lần nữa thử xem, ông giống cái gì?"
Thẩm Lãng đột nhiên cảm thấy lông trên lưng ẩn ẩn có xu hướng dựng lên! 
"Không! Anh chưa nói gì cả! Tiểu tổ tông! Em là nam nhân hàng thật giá thật! Anh nói thật đó!"
Thẩm Lãng che miệng, ấp úng phủ nhận.
"Nam nhân hàng thật giá thật? Không phải lúc nãy anh nói là anh chưa nói gì cả sao? Đang êm đẹp sao lại nói ông là nam nhân hàng thật giá thật làm gì? Ông có phải là nam nhân hàng thật giá thật không còn chưa tới lượt anh tới xác nhận giùm đâu! Hơn hai mấy năm trước cha mẹ ông cũng đã xác nhận rồi!"
Đường Mộ duỗi tay bắt lấy cằm Thẩm Lãng:
"Là anh thấy tôi hiền quá phải không? Cảm thấy tôi không giống nam nhân có đúng không? Không sao, ông đây nhất định phải phổ cập tốt cho anh, ông rốt cuộc có phải là nam nhân hay không!"
Đường Mộ đột nhiên đứng lên, duỗi tay kéo súng trên cửa sổ về phía mình, "phập" một tiếng vào người Thẩm đại quân trưởng.
Thẩm Lãng trợn tròn mắt, đây là cái tình huống gì vậy?!
"Đừng nhúc nhích! Anh đã bị bắn chết rồi!"
Thẩm Lãng vừa định lên tiếng, Đường Mộ lập tức ngắt lời!
Thẩm Lãng choáng váng, hoàn toàn không hiểu được cái tình huống gì đang diễn ra ở đây! Tiểu tổ tông tự dưng đi xử lý y làm cái gì? Hắn có phải ở đội nào đâu? Hắn bắn y làm cái gì?
"Không phải muốn chơi sao? Xin mời anh tuân thủ quy tắc của trò chơi nhé! Thẩm đại quân trưởng!"
_____
Tui muốn tâm sự một chút, hôm nay tự dưng rảnh rỗi đi search gg tìm truyện của mình. Mọi người biết tui thấy gì không? Đúng rồi, truyện tui đăng bị web khác reup, cop không sai một chữ luôn á mọi người ~~


Link wattpad đầu tiên thì đúng, mà mấy link sau thì.... 😶😶😶








C
ập nhật cũng rất chi là đầy đủ, còn có nguồn kinh phí từ quảng cáo để duy trì web nữa cơ.-. Tui bực ghê luôn... Nên sau này nếu tui có chêm mấy câu đại loại như "các web khác chỉ là ăn cắp" các thứ vào giữa truyện thì cho tui xin lỗi trước nha~
Tui lặn tiếp đây, một ngày đẹp trời nào đó tui sẽ ngoi lên lại.
Aaaaaaaaaaa
Tui vẫn chưa hết tứcccccccccc