Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 173






Ăn xong một bữa cơm chiều náo nhiệt, cả gia đình lại liên tục chiến đấu với nhau ở phòng họp.
"Thẩm Tiêu, chuyện này giao cho con. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta! Cứ để cho đại ca con bồi Tiểu Mộ trị liệu đi!"
"Con biết rồi!"
Thẩm Tiêu gật gật đầu, chuyện này hắn biết có nói cho hai vợ chồng nhà này cũng vô dụng! Bọn họ thật sự là mặc kệ chuyện này không quản đó!
"Có cái gì cản trở thì cứ trực tiếp tới tìm đại bá!"
Thẩm Tế vừa nói những lời này giọng điệu có chút tàn nhẫn.
"Đại bá! Ngài đây là chuẩn bị thu thập bọn họ sao?"
Thẩm tư lệnh cương trực nhất Thẩm gia lúc này đây cũng muốn bão nổi một trận sao?
"Đương nhiên là phải hung hăng giáo huấn bọn họ một chút! Bằng không nhất định sẽ có người còn tưởng là mông hổ dễ sờ!"
Thẩm Tế khi về đến nhà rất ít khi lấy ra khí thế tàn nhẫn như khi ở trong quân đội. Bởi vì ông biết gia đình không phải là sân huấn luyện, cũng không phải là hội nghị quân khu phê bình binh lính. Gia đình thì nên có không khí của gia đình, cho nên khi về nhà sẽ không có tư lệnh này, cũng không có thủ trưởng nọ. Nhưng mà cho dù bọn họ có ôn hòa cỡ nào thì khí thế sắc bén trên chiến trường cũng không thể biến mất được. Đó là khí thế mấy chục năm bọn họ sống trong quân đội rèn luyện ra!
"Con đồng ý! Dám trêu vào Thẩm gia thì phải chuẩn bị tâm lý lãnh hậu quả đi!"
"Sao bọn họ lại làm việc thất trách thế nhỉ? Trước khi làm việc cũng không biết đi hỏi thăm sao? Đây là người nhà ai mà ngu thế không biết, lá gan cũng không nhỏ nha!"
"Thẩm Tiêu, em có bản lĩnh làm cho bọn họ tán gia bại sản hay không nha~"
"Chuyện này không thành vấn đề. Thẩm Tiêu đã hỏi anh mức bồi thường cao nhất rồi!" Đường Mộ cười cười.
"Được nha! Không tồi!"
"Vậy Đường Mộ ca ca, anh muốn mức bồi thường cao nhất là bao nhiêu vậy?" Thẩm Lăng Nhi đặc biệt tò mò hỏi.
"Cái này anh chưa nghĩ qua, xem ngũ ca của em vậy!"
"Mộ, hai tháng nay chúng ta không có thu tiền vào nha! Có thể muốn nhiều một chút hay không?"
Thẩm Lãng quay đầu nhìn phu nhân nhà mình xin chỉ thị.
"Anh muốn bao nhiêu?" Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua đại ca nhà mình hỏi.
"Em có thể lấy được bao nhiêu?"
"Đại ca, anh không đưa ra mức cao nhất nha! Anh đây là muốn càng nhiều càng tốt sao?"
Thẩm Lăng Nhi nhìn công phu sư tử ngoặm của đại ca nhà mình. Cô hiện tại không biết là đại ca nhà mình đã bắt đầu yêu tiền từ bao giờ luôn á!!!
"Càng nhiều càng tốt thì làm sao?"
Thẩm Lãng cảm thấy vấn đề về kinh tế gia đình cũng là một vấn đề lớn. Tiểu tổ tông nhà y cái gì cũng phải tốt nhất. Hiện tại y vẫn còn nhớ tới cái lần đi mua cái áo lông vũ cùng cái khăn quàng cổ và một cái quần với tiểu tổ tông đây này! Ngẫm lại mà thấy đau lòng! Một vạn bảy nghìn năm trăm hai mươi tệ đó! Đó đại khái là mấy món đồ mà đắt tiền nhất của Thẩm Lãng rồi!
"Được! Được! Không có làm sao cả! Đại ca, anh sau khi kết hôn rồi thì càng ngày càng trở nên yêu tiền rồi đó! Đây còn không phải là bị lây bệnh sao?"
"Ai nói với em là Đường Mộ ca ca yêu tiền?"
Thẩm Lãng cảm thấy khó hiểu! Chuyện này y như thế nào lại không biết?  Tiểu tổ tông nhà mình mà yêu tiền? Có quỷ mới tin! Tiểu tổ tông nhà y còn không có để ý trong tài khoản ngân hàng của hắn có bao nhiêu tiền nữa là! Bởi vì tiền đối với hắn chỉ là một con số mà thôi!
"Vậy cái tính yêu tiền của đại ca từ đâu mà có? Em nhớ là anh trước nay đều coi tiền như cặn bã mà!"
"Anh hiện tại là người đã có gia đình rồi nhé! Nếu anh mà coi tiền tài như cặn bã thì bọn anh làm sao mà sống đây?"
Kết hôn rồi có biết bao nhiêu thứ phải lo, củi gạo mắm muối tương dấm trà!!! Chuyện gì cũng phải để bụng cả! Nếu mà y còn sống như trước thì bọn họ lấy gì mà ăn???
"Đường Mộ ca ca, em có thể hỏi việc riêng một chút không?"
Đường Mộ  nhìn Thẩm Lăng Nhi, gật gật đầu ý bảo em cứ hỏi đi.
"Anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy nha? Vì sao đại ca còn than nghèo?"
Thẩm Lăng Nhi rất là tò mò hỏi.
"Hỏi đại ca em đi, anh cũng không rõ nữa!"
Đường Mộ nhún nhún vai, chuyện này hắn thật sự không biết, tiểu nha đầu này hỏi sai người rồi! Sau khi kết hôn, quyền lực về kinh tế trực tiếp bị ném tới cho Thẩm thiếu tướng. Trước khi kết hôn tuy hắn cũng có tự quản tiền của mình, nhưng mà chính xác là bao nhiêu thì hắn cũng không có rõ lắm!
"Đường Mộ caca, anh lại trực tiếp đưa tiền của anh cho đại ca giữ sao?"
Thẩm Lăng Nhi gào to một tiếng, làm mọi người cảm thấy một trận đầu đau hoa mắt. Cái con nhóc nay có thể đừng gào to như vậy không? Mọi người ở đây ai cũng nghe rõ hết mà!!!
Đường Mộ gật gật đầu, chuyện này thì có vấn đề gì sao? 
Mọi người đều biết hắn rất lười mà phải không? Chuyện gì nếu có thể không làm thì hắn nhất định sẽ không động một đầu ngón tay! Chuyện này cũng như vậy, trực tiếp vứt cho Thẩm Lãng là được rồi!
Đường Mộ đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, cho nên là đối với tiền tài hắn căn bản không có một chút để ý nào. Tiền tài đối với hắn chỉ là một con số, kiếm tiền đối với hắn cũng giống như ăn cơm uống nước mà thôi, càng không nói tới tiêu tiền cũng giống như bản năng. Cho dù số tiền có là ngàn vạn hay vài trăm triệu đi nữa thì hắn cũng không có cảm giác gì cả! 
Tựa như Thẩm Lãng từ nhỏ đã sống trong gia đình quân nhân thế gia vậy, y đối với quân đội cũng như một loại bản năng mà thôi!
Ở trong mắt người khác, Thẩm Lãng ở tuổi này mà đã bò lên được vị trí thiếu tướng cũng đã là một truyền kỳ rồi. Nhưng mà theo lời Thẩm Lãng nói thì Thẩm gia cũng không thiếu một chức vị thiếu tướng như y!
"Đại ca! Anh cũng đã quản tiền của Đường Mộ caca rồi mà còn muốn đòi tiền của ngũ ca nữa!!!"
"Em ghét bỏ tiền nhiều à?"
Thẩm Lãng mang một bộ dáng khinh thường Thẩm Lăng Nhi, nha đầu này chê tiền nhiều à?!
Người Thẩm gia đồng loạt lắc đầu thở dài. Thẩm thiếu tướng nhà bọn họ đã biến thành tiền nô rồi! Đúng thật là "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng"!
Đề tài này lập tức bị các bậc cha chú chuyển đến các vấn đề trong quân đội, vì thế mà đề tài này liền dừng lại tại đây!
Tiêu Vũ quan tâm Đường Mộ xong liền quay đầu qua tám chuyện chuẩn bị đồ sau sinh cho Trương Linh với hội chị em của mình.
Đường Mộ không thích quân nhân, không thích bộ đội, đối với chuyện của người Thẩm gia cũng không có hứng thú lắm. Cho nên Đường Mộ quyết định yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm Lãng đọc sách.
Thẩm Lăng Nhi cũng không mấy hứng thú với mấy vấn đề mà các bậc cha chú và đám anh em nhà mình đang thảo luận nên cũng ngoan ngoãn ngồi im.
Thẩm Tiêu vội vàng về phòng chuẩn bị tài liệu, Thẩm Mặc thì vội vàng về phòng chơi game, chỉ trong chốc lát mà trong phòng chỉ còn lại vài người. Cũng không trách bọn họ được, vì mấy đề tài này bọn họ đã nghe hơn hai mươi mấy năm nay rồi, thật sự là hứng thú của bọn họ với đề tài này bay sạch từ lâu rồi!
Mấy cái đề tài như này thật sự là thích hợp để ru ngủ, Đường Mộ ngồi nghe một lát thì cảm thấy buồn ngủ, phản ứng sinh lý liền đánh một cái ngáp.
"Mang Tiểu Mộ trở về phòng ngủ đi! Hôm nay các con cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi để mai còn làm trị liệu nữa! Chuyện khác các con không cần phải lo, ba cũng đã gọi cho Đường gia bên kia rồi! Đường gia sẽ phụ trách về mấy cái truyền thông gì đó, còn lại ba sẽ xử lý. Nhưng để tránh phiền toái không đáng có, nếu các con ra ngoài thì vẫn nên cẩn thận một chút!"
Thẩm Tế nhìn Đường Mộ tuy rằng không có một chút hứng thú nào nhưng lại ngồi ở một bên nghe bọn họ nói nửa ngày trời, giục Thẩm Lãng mau mang người về phòng nghỉ ngơi.
"Con biết rồi, ba." 
"Ừ! Lên phòng ngủ đi, cho Tiểu Mộ nghỉ ngơi một chút. Ngày mai còn làm trị liệu nữa!"
Nhìn nhìn dấu vết trên cổ Đường Mộ, Thẩm Tế vừa nói vừa liếc Thẩm Lãng một cái. Tiểu Mộ hiện tại còn đang là người bệnh mà tên tiểu tử này còn không biết tiết chế lại một chút! 
Thẩm Lãng vừa nhìn ánh mắt của lão ba nhà mình liền biết Thẩm tướng quân đây là đang cảnh cáo mình!
Thẩm Lãng trợn mắt nhìn lại. Lão ba nhà mình lại còn muốn quản chuyện sinh hoạt vợ chồng của hai người bọn họ nữa à?!
Đường Mộ không đau không ngứa nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, ai biết là ba y còn muốn quản cả chuyện này nữa!
"Làm sao vậy? Hai đứa còn không mau đi lên ngủ đi!"
Thẩm tư lệnh nhìn hai người đều bất động, nghi nghi hoặc hoặc hỏi.
Thẩm lão lục đang dìu bà xã mình về phòng vừa thấy mấy người bọn họ còn đang đứng liền hỏi:
"Hai đứa còn chưa đi ngủ à? Còn đứng đây làm cái gì nữa?"
"Bọn con đi lên đây! Lục thúc, lục thẩm cũng đi ngủ đi!"
Thẩm Lãng xua xua tay, nhường đường cho lục thúc nhà mình dìu bà xã đang mang thai về phòng.
Sau đó lại quay đầu nói với tiểu tổ tông nhà mình:
"Tiểu tổ tông! Chúng ta về phòng ngủ nhé!"