Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 167






"Quân trưởng! Ngài còn muốn như thế nào nữa?"
"Cậu đã nghỉ phép hai tháng rồi, chuyện trong quân hai tháng nay đều do bọn tôi giúp ngày xử lý. Lại nói cậu còn muốn tiếp tục nghỉ phép nữa đi? Tôi chỉ là muốn hỏi thân phận của phu nhân một chút thôi, cậu còn muốn đòi hỏi cái gì tốt ở chỗ tôi hả? Cậu không biết xấu hổ sao?"
Triệu tham mưu trưởng nếu không phải còn giữ được lý trí thì hắn nhất định đã nhảy lên bóp chết cái tên không biết xấu hổ này rồi!
"Đúng vậy!" Thẩm Lãng gật gật đầu.
"Đúng cái gì mà đúng?" Triệu tham mưu trưởng tức giận hồi tặng một câu.
"Anh không phải đang hỏi thân phận của phu nhân hay sao? Không muốn nghe nữa à?" Thẩm Lãng nhún nhún vai.
"Phu nhân thật sự là thiếu gia của tập đoàn Đường thị kia sao?" Triệu tham mưu trưởng đột nhiên phản ứng lại.
"Ừ." Thẩm Lãng gật gật đầu xác nhận.
"Quân trưởng, vận khí của cậu thật là làm cho người ta ghen tị a!" Triệu tham mưu trưởng lắc lắc đầu.
"Làm sao vậy? Lúc theo đuổi Mộ tôi cũng không biết em ấy chính là tứ thiếu gia của Đường gia a! Tôi đây là yêu em ấy, chứ không phải là yêu gia sản của em ấy! Anh nghĩ tôi là người như vậy sao?"
Tình yêu nam nữ còn kiêng kị những điều này, tình cảm nam nhân cùng nam nhân cũng giống như vậy, trước sau đều kiêng dè điểm này.
"Làm sao vậy? Tôi có nói cậu coi trọng gia sản nhà bọn họ sao?" 
Cái tên này cứ nói đến chuyện của bà xã thì liền trở nên tạc mao. Thật đúng là!
"Tôi cùng gia sản nhà em ấy không có quan hệ nửa sợi lông! Em ấy đã sớm thoát ly khỏi kinh tế Đường gia, hiện tại hoàn toàn là tự chủ kinh tế!"
"Được rồi! Được rồi! Không có quan hệ thì không có quan hệ! Hiện tại chúng ta thảo luận một chút về video của cậu đi!"
Tham mưu trưởng không dám trêu chọc người nam nhân này nữa, nhanh chóng chuyển đề tài.!
"Là ai bắt đầu? Lão tử hôn cũng đã kết được mấy tháng rồi! Hiện tại anh mới hỏi? Anh là rất nhàn rỗi đúng không?"
Thẩm Lãng âm hiểm nhìn tham mưu trưởng.
"Tôi sai rồi còn không được sao? Tôi không hỏi! Tôi không nói nữa! Quân trưởng đại nhân! Tôi nói sai rồi! Được không? Chuyện này có thể không nói sao?" 
Triệu tham mưu trưởng vội vàng xin tha mạng.
"Được rồi! Nói đi!" Rốt cuộc đại quân trường cũng mở miệng vàng ngọc của mình ra.
"Chuyện này nháo ra mà nói thì đối với các cậu sẽ ảnh hưởng không tốt! Chuyện này hai người tính xử lý như thế nào? Quân đội tuy là nơi tin tức bị phong tỏa, nhưng mà hiện tại đã nháo tới mức ai ai cũng biết thì lớn chuyện rồi! Quân trưởng, cậu phải biết đồng tính luyến ái từ trước tới nay không phải ai cũng chấp nhận được. Các cậu tuy cảm thấy không có gì to tát, nhưng mà sau lưng lại có vô vàn ánh mắt châm chọc cùng tò mò, cậu có chuẩn bị tâm lý thừa nhận chưa?"
Bọn họ không có kiêng kị đồng tính luyến ái, nhưng mà không phải toàn thế giới người ta đều có thể chấp nhận chuyện này!
"Nháo thì nháo thôi! Tôi tuy không vui vẻ gì nhưng cũng không có biện pháp a! Nếu người khác có dùng ánh mắt gì nhìn tôi thì tôi cũng sẽ không để ý. Chẳng lẽ suốt ngày anh cứ để ý tới ánh mắt người ta nhìn mình hay sao?"
Thẩm Lãng không chỗ nào sợ hãi cười cười! Có biện pháp gì? Chuyện này đều đã nháo đến mức này rồi,y cũng biết chuyện này nháo ra cũng không có gì tốt đẹp cả. Đến lúc đó chuyện cần Đường gia xử lý khẳng định là một đống! Nhưng mà y vẫn trả lời câu hỏi kia! Chẳng lẽ y vì chỉ có tình yêu liền nhất định phải sống ở trong ánh mắt của người khác sao? Y chỉ là tìm đúng người cùng một giới tính với y mà thôi! Y cũng không làm việc gì trái với pháp luật, có gì mà phải sợ?
"Nhưng mà quân trưởng, cậu thật sự một chút cũng không sợ ánh mắt của người khác sao? Cậu phải biết rằng tình yêu của các cậu như vậy vốn dĩ chính là bị xã hội..." 
Mấy chữ phía sau hắn thật sự nói không nên lời! Tình yêu đồng tính vốn dĩ là loại tình yêu mà xã hội kỳ thị nhất, y không biết sao?
"Lão Triệu! Nếu mà tôi sợ thì lúc ấy đã không kết cái hôn này rồi!"
Thẩm Lãng không sợ, nếu y mà sợ thì có lẽ y đã bỏ lỡ người y yêu cả đời rồi!
Triệu tham mưu trưởng cho Thẩm Lãng một ngón tay cái! Cậu lợi hại! 
"Vậy chuyện này người Đường gia sẽ xử lý sao?"
"Chuyện này lão gia tử nhà tôi tới quản, người Đường gia cũng không nhàn rỗi đi!"
Người Đường gia cũng không phải là cái loại ngươi đánh ta một cái ta liền trở nên ngây ngốc. Dám đụng đến người trên đầu quả tim của Đường gia? Người này cứ chờ bị giết đi!
"Lão thủ trưởng nhà cậu?" Triệu tham mưu trưởng trợn to mắt! Này không phải là khoa trương như vậy chứ?
"Đương nhiệm thủ trưởng nhà chúng tôi!"
Thẩm Lãng liếc cái tên ngốc này một cái. Tên này đúng là ngốc tử không có đầu óc. Lão thủ trưởng nhà y sao có thể muốn xen vào chuyện này?!
"Ba cậu sao?"
Này cũng quá khoa trương rồi đi! Đường đường thượng tướng còn quản chuyện này sao?!
"Đại khái là ông đau lòng con dâu!"
Ba y chính là mặc kệ chuyện của y. Thế nhưng hiện tại lại dính dáng tới tiểu tức phụ, thái độ của ông lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ a!
"Kỳ thật quân trưởng, cậu khả năng là đồng chí hạnh phúc nhất toàn thế giới đi."
(đồng chí: cách gọi khác của người đồng tính)
"Tôi biết." 
Đây là câu nói thật lòng! Y thật sự đại khái là đồng chí hạnh phúc nhất toàn thế giới! Tình cảm của y trừ bỏ lần tai nạn của Mộ hai tháng trước, thật đúng là một đường đèn xanh, chạy đến dễ dàng.
__________
Đường Mộ ngủ đến xương cốt cũng muốn đình công, hắn còn muốn ăn vạ trên giường không đứng dậy.
Tiểu tổ tông hiện tại là lười đến mốc meo hết cả người rồi!
"Chờ chân của em tốt lên, nhất định phải ra sân huấn luyện! Đứng dậy nào! Hiện tại bên ngoài mát mẻ, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút." 
Thẩm Lãng kéo Đường Mộ ngồi dậy, thuận tiện thay áo quần cho hắn.
"Em có muốn đi một chút hay không? Hiện tại hẳn là có thể đi lại." 
Vừa mở cửa phòng, không khí mang theo hơi khô nóng lập tức đánh tới. Nhưng độ ấm ở vùng núi với đô thị khác biệt rất lớn. Mặt trời vừa mới xuống núi, nhiệt độ khủng bố cũng nhanh chóng hạ xuống, mang theo một chút gió lạnh nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy có một chút gì đó sảng khoái nói không nên lời.
"Anh xác định là hiện tại em có thể đi?"
Đến chính Đường Mộ cũng chưa tin tưởng cái chân còn lại của hắn hiện tại còn có thể đi bộ được. Hắn thật sự là lười hai tháng!
"Em hiện tại phải cho chân phải hoạt động một chút! Bằng không tới lúc bắt đầu làm điều trị phục hồi thì không chỉ có một chân làm đâu a! nào, đến đây! Hiện tại thử xem!"
Thẩm Lãng đem người từ trên xe lăn kéo lên.
Đường Mộ dồn một chút lực vào chân chịu lực đứng thẳng lên, lại có chút vô lực và trượt xuống.
"Chậm một chút!" 
Thẩm Lãng ôm lấy vai của Đường Mộ, vừa dìu hắn vừa thử chậm rãi dùng sức đứng thẳng: "Đỡ tường a! Tổ tông!" 
Đem Đường Mộ chuyển qua ven tường, Thẩm Lãng một bàn tay chống tường, một bàn tay đỡ Đường Mộ cùng chính mình.
Đường Mộ khó chịu đỡ tường, chân trái bị thương không sử dụng được bao sức lực. Cái loại cảm giác vô lực này hắn cả đời cũng không muốn trải qua lần nữa.
"Mẹ nó! Cả đời này em cũng không muốn bị thương ở chân nữa!" Đường Mộ khó nhịn gầm nhẹ.
"Quân trưởng! Ngài có muốn hỗ trợ không ạ?" 
Cảnh vệ viên nghe thấy trên lầu có tiếng động, chạy lên thì thấy Đường Mộ đang đỡ tường, nghiến răng nghiến lợi gian nan tập đi! Phu nhân đây là muốn bắt đầu làm trị liệu rồi sao?
"Không cần! Đi tìm hai cây nạng tới."
"Vâng!" 
Cảnh vệ viên quay đầu chạy xuống dưới lầu nhanh chóng tìm cho quân trưởng đại nhân hai cây nạng.
"Đến đây đi! Tiểu tổ tông! Chúng ta xuống lầu một chút!" 
Cuối cùng cũng đi đến đầu cầu thang, Đường Mộ cũng đã ra một thân mồ hôi, sắc mặt cũng đã hơi hơi biến trắng. Nhưng Thẩm Lãng vẫn không hề có ý định muốn dừng lại. Bởi vì y đau lòng! Hắn đã nằm hai tháng không có xuống đất một lần nào a! Hiện tại nếu không xuống đất đi, sợ là đến lúc làm trị liệu sẽ làm trị liệu cả hai chân!
"Chân của em xương cốt không thành vấn đề, hiện tại chỉ là khôi phục tính linh hoạt!"
"Nếu lão tử từ trên này ngã xuống, lão tử nhất định sẽ xử đẹp anh!"
Nhìn nhìn cầu thang, Đường Mộ hung hăng khẽ cắn môi, chậm rãi nâng cái chân vẫn bủn rủn như cũ lên bắt đầu bước xuống.
"Được! Chờ em có thể chạy, anh cho em xử!"
Mấy chục bật thang ngắn ngủn, Đường Mộ dùng cả nửa tiếng đồng hồ mới tới mặt đất, đầy mặt đều là mồ hôi, thở hổn hển.
"Sau này phải dưỡng chân cho thật tốt!"
Đường Mộ xua xua tay! Này thật sự là muốn mạng của hắn luôn rồi!
"Được! Phải dưỡng thật tốt!"
Thẩm Lãng trở tay ôm Đường Mộ bế lên xe lăn, đưa tay nhận lấy khăn lông cảnh vệ viên đưa, lau cái mặt đầy mồ hôi của Đường Mộ.

"Em tự mình làm." 
Không có thói quen thân mật trước mặt người ngoài, Đường Mộ duỗi tay có ý định cướp lấy khăn lông trong tay Thẩm Lãng đi.
"Để anh! Để anh! Em vất vả rồi!"
Thẩm Lãng gắt gao mà túm không buông tay! Không thèm để ý chút nào khi có người ngoài ở đây.
"Đưa đây!" 
Đường Mộ mắt lé trừng Thẩm Lãng, ý tứ chính là hắn không nói lần thứ hai!
Thẩm Lãng ngoan ngoãn buông tay, y biết tiểu tổ tông nhà mình rất là ngoan cố a! 
"Hai người các anh thật là nhàn nhã nhỉ?!"
"Thẩm Tiêu? Em tới đây làm gì? Em vào bằng cách nào?" 
Thẩm Lãng quay người lại liền thấy Thẩm Tiêu một thân hưu nhàn tức giận đứng ở phía sau bọn họ.