"Em cảm thấy anh sẽ để em ở nhà một mình làm trị liệu phục hồi sao?"
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói. Tiểu tổ tông này cư nhiên không nghĩ một chút, y như thế nào sẽ bỏ được hắn ở nhà một mình làm trị liệu phục hồi được?
"Em sao lại không thể một mình làm trị liệu được? Em lại không phải là một đứa trẻ ba tuổi, cái gì cũng cần anh giúp! Đây là vết thương ở trên người của em!"
Đường Mộ cảm thấy chính mình ở trong mắt Thẩm Lãng chính là cái loại tiểu hài tử không thể tự gánh vác nổi sinh hoạt của mình!
"Tiểu Mộ! Con lần này chính là oan uổng Thẩm Lãng rồi! Vết thương vừa mới bắt đầu phục hồi so với tưởng tượng của con chỉ có hơn chứ không kém! Chúng ta đều sẽ kiến nghị người bệnh có người nhà làm bạn!"
Bạch Vân Sơn hướng Thẩm Lãng lắc đầu, chính mình tự mình ra trận giúp đỡ thu phục Đường Mộ. Trong khoảng thời gian này ông là nhìn đến Thẩm Lãng là như thế nào tới tạm chấp nhận tiểu tổ tông này! Cũng biết Đường Mộ trong khoảng thời gian này tính tình nóng nảy đem Thẩm Lãng lăn lộn quá sức! Có thể vì ái nhân chịu ủy khuất đến như thế này, cũng không phải là Thẩm Lãng có bối phận như vậy liền có thể chịu!
"Con biết."
"Vậy con liền nghe lời đi, hai tháng này ta chính là xem ở trong mắt, Thẩm Lãng đứa nhỏ này đối với con chính là không thể chê!"
"Con biết!"
"Vậy có chuyện gì liền hảo hảo mà nói với Thẩm Lãng, không cần vừa nói hai câu liền lăn lộn giày vò nó như vậy!"
Đường Mộ trừng mắt trừng vẻ mặt bất đắc dĩ Thẩm Lãng, ngoài miệng giọng điệu lại mềm mỏng hơn không ít.
"Bạch thúc! Con chỉ là hy vọng hắn có thể khẩu khí ngang ngược một chút."
Thẩm Lãng vất vả như thế nào hắn có thể không biết sao! Nhưng là hắn cùng Thẩm Lãng chính là như vậy, đó chính là hình thức ở chung từ trước tới nay của bọn họ.
"Ha hả, vậy con nói hai câu dễ nghe cho ta nghe thử! Nó cũng đã vất vả hai tháng rồi, con mau nói với nó mấy câu dễ nghe xem nào!"
Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, tiểu tổ tông nhà y mà biết nói mấy lời dễ nghe mới không phải là tiểu tổ tông!
"Nói không nên lời!"
Quả nhiên! Thẩm Lãng vừa nghe Đường Mộ nói vậy, cười khổ trực tiếp biến thành mỉm cười. Biết ngay là sẽ như vậy mà!
Bạch Vân Sơn hiện tại đã hết chỗ nói rồi! Đứa nhỏ này!
"Vậy Bạch thúc, chờ con đi xử lý chút chuyện, chúng ta lập tức bắt đầu trị liệu phục hồi cho Mộ." Thẩm Lãng cũng không lắm để ý, bọn họ ở chung cứ như vậy! Y cũng không có gì ý kiến, như vậy khá tốt, không cần phải tới thay đổi cái gì cả.
"Tốt! Tiểu Mộ hai ngày này vẫn là ngồi xe lăn đi! Không nên vận động mạnh! Xương cốt vừa mới khôi phục, lại tổn thương liền phiền toái."
"Vâng! Con sẽ chú ý! Bạch thúc yên tâm!" Thẩm Lãng trực tiếp trả lời thay Đường Mộ.
"Được! Thật vất vả mới khôi phục, trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, trị liệu sẽ rất vất vả đó!"
"Vâng! Bọn con liền đi trước! Bạch thúc! Tạm biệt!" Thẩm Lãng đẩy Đường Mộ rời khỏi khu nằm viện.
"Đồ vật anh đều thu thập đủ rồi, chúng ta đi thôi!"
Thẩm Lãng nhìn thời gian, lúc này trở về hội nghị đại khái đều phải chạy đến buổi tối! Y xin nghỉ hai tháng...
Đường Mộ còn muốn hấp hối giãy giụa: "Em muốn về Đường gia ở, thạch cao hủy đi, em có thể tự mình làm!" Hắn không muốn đi bộ đội!
"Tiểu tổ tông, anh sẽ không rời khỏi em nửa bước!"
Về Đường gia? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ! Có trời biết tiểu tổ tông này một khi thoát ly khỏi tầm mắt của y sẽ làm loạn ra cái loại gì tình huống! Hắn sẽ lại ngủ ở bồn tắm! Cho nên! Y chỉ có bốn chữ nói cho hắn biết ―― không.có.khả.năng!
Đường Mộ thật sự muốn nói anh có thấy buồn nôn hay không!
Vừa mới ra khỏi cổng của khu nằm viện, một chiếc quân dụng ngừng ở trước mặt Thẩm Lãng, cảnh vệ viên xuống xe, thấy Thẩm Lãng cười đến mắt mũi đều không thấy.
"Quân trưởng!"
Thẩm Lãng nhấc tay.
"Tiểu tử cậu có phải có chuyện vui hay không? Cười thành như vậy?" Thẩm Lãng nhìn cảnh vệ viên, hai tháng không thấy, phá lệ thân thiết.
"Không phải! Tôi là cao hứng, quân trưởng rốt cuộc cũng về tới! Còn có, chúc mừng Đường tiên sinh!"
Thấy Thẩm Lãng, hắn thời thời khắc khắc đều nơm nớp lo sợ. Chính hai tháng không thấy quân trưởng nhà mình, đừng nói còn phá lệ tưởng niệm lão đại nhà mình!
Cảnh vệ viên cung kính vì lão đại nhà mình lão đại mở cửa xe: "Quân trưởng, Đường tiên sinh! Đi thôi! Toàn quân huynh đệ đều đang chờ hai người!"
"Lời này tôi thích! Đi thôi! Đường tiên sinh!"
Thẩm Lãng chặn ngang đem Đường Mộ bế lên xe, chính mình cũng lên xe! Cảnh vệ viên thấy Thẩm Lãng vừa vào xe, mới đưa xe lăng của Đường Mộ để vào cốp xe, lên xe chạy lấy người!
Xe vừa mới ra khỏi nội thành, Đường Mộ liền dựa vào Thẩm Lãng trên vai ngủ.
"Bật máy lạnh nhỏ lại một chút!"
Thẩm Lãng phóng nhẹ thanh âm nói với cảnh vệ viên lái xe phía trước bảo hắn bật máy lạnh nhỏ lại chút, đồng thời nhẹ nhàng ôm Đường Mộ vào trong lồng ngực.
Cảnh vệ viên nhìn lão đại nhà mình từ trước đến nay đều là thiết huyết quân trưởng, bộ dáng ôn nhu như vậy vẫn thực là không quen. Quân trưởng ở trong quân đều là nói một không hai. Ở diễn tập trung nhớ tới còn chính mình võ trang ra trận! Chọc đuôi ngựa, chính là đại quân khu tư lệnh cũng đá! Thu thập trong quân tùy thời đều là dùng thực lực của chính mình nói chuyện. Y có thể cùng huynh đệ cùng nhau ngồi xổm trong vũng bùn. Có thể cùng huynh đệ cùng nhau ở trong núi mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ đuổi bắt bọn buôn ma túy...
Chính là nam nhân như vậy, cũng có thể ôn nhu đối với ái nhân như vậy! Trách không được quân trưởng phu nhân hào môn đại thiếu gia này lại lạnh lùng như vậy!
"Quân trưởng! Lúc tôi ra tới tiếp ngài cùng phu nhân, tham mưu trưởng còn đang nói, đêm nay sẽ làm liên hoan chúc mừng phu nhân rốt cuộc cũng khỏe lại!"
Thẩm Lãng cười cười! Tiểu tử này biết tiểu tổ tông ngủ rồi liền trực tiếp sửa miệng a! Không tồi! Có giác ngộ!
"Tiểu tử cậu không sợ chết à? Không phải nói không được gọi như vậy sao?" Trong lòng y thực sự đang vui muốn chết, ngoài miệng vẫn nên rụt rè!
"Phu nhân không phải ngủ rồi sao? Tôi nói Đường tiên sinh thật sự biệt nữu! Phu nhân ngủ rồi tôi liền kêu phu nhân đi! Quân trưởng! Kỳ thật chúng tôi đều từ trong nội tâm thật sự tôn kính phu nhân! Một một tay thương pháp kia của phu nhân thật sự thần! Chúng tôi đều là đàn ông, liền bội phục người có thực lực như vậy! Quân trưởng, ngài không biết, hiện tại trong tập đoàn quân C của chúng ta đang lưu lưu một câu, nếu thương pháp đánh không lại phu nhân, chính là không cho phép nói bản thân là tay súng thiện xạ!" Cảnh vệ viên cao hứng không thôi.
"Còn có chuyện như vậy?"
Thẩm Lãng cười cười! Những chiêu thức của tổ tông hôm ấy chính là giúp hắn chấn trụ trong quân mấy tiểu tử thúi tự mãn, kiêu ngạo đó! Chuyện tốt a! Làm những tiểu tử kia an phận một chút! Hiện tại đã biết núi cao còn có núi cao hơn đi! Đánh mấy thoi đạn liền cho rằng chính mình là tay súng thiện xạ!
"Đúng vậy! Hiện tại mục tiêu của đại đội đặc chủng đội xạ kích chính là cái thành tích 172 phát bắn kia của phu nhân! Đại đội trưởng nói, ai có thể vượt qua thành tích này mới có tư cách xưng thần tay súng!"
Thẩm Lãng cười cười! Được nha! Tiêu chuẩn được định như vậy! Không tồi!
"Đại đội trưởng nói hắn thật đáng tiếc vì không được nhìn thấy lần xạ kích đó của phu nhân, rất muốn tự mình thấy! Hôm qua hắn ở quân bộ còn hỏi phu nhân khi nào thì có thể biểu diễn lại một màn thân thủ vô cùng thần kỳ như vậy!"
"Đừng nghĩ! Ái nhân của lão tử cũng không phải là khỉ cho các cậu xem! Không có cửa đâu!" Thẩm Lãng nhếch miệng, cười đến âm hiểm!
"Ha hả, tham mưu trưởng còn đang nói, quân trưởng hiện tại là không có khả năng lại cho phu nhân biểu diễn một màn thân thủ vô cùng thần kỳ kia đâu!"
Bảo bối cục cưng này của quân trưởng này xảy ra chuyện hiện tại còn chưa có hoàn toàn khôi phục, sao có thể còn làm hắn động thương gì đó? Muốn nghĩ cũng không có khả năng!
"Bọn họ gần đây đều nhàn rỗi lắm sao?"
Nhàn rỗi tới nỗi có thời gian tới bát quái chuyện nhà của y! Không phải là tên gia hỏa kia đang chuẩn bị cho cuộc thi kỹ năng quân sự cấp quân khu sao? Xem ra là công tác trên tay hắn quá ít!\
"Cái này tôi thật sự không biết!" Cơ mật quân sự thượngt hắn là không có khả năng biết đến!
"Gần nhất trong quân khu huấn luyện thì sao?"
"Vẫn là cùng ngày thường giống nhau a! Gần nhất bởi vì thi đấu kỹ năng quân sự nên tuyển chọn binh lính huấn luyện cường độ so với ngày thường tăng mạnh không ít!"
Cảnh vệ viên không hiểu vì sao lão đại nhà mình đột nhiên lại hỏi về vấn đề này. Những việc này không phải là luôn do phó quân trưởng cùng tham mưu trưởng báo cho lão đại sao?
"Phải không? Xem ra chúng ta nên điều chỉnh cường độ huấn luyện một chút rồi!"
Cường độ huấn luyện như vậy còn có thời gian bát quái chuyện nhà của y? Vậy được, y đành phải điều chỉnh cường độ huấn luyện cho bọn họ, để cho bọn họ bận rộn một chút đi!
Đồng chí cảnh vệ viên vừa nghe lão đại nhà mình nói xong liền lệ rơi đầy mặt... Các đồng chí, tui thành thật xin lỗi mọi người. Huhu...