Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 136




Thẩm Lãng cùng Cảnh Trác nhìn nhau, cuộc điện thoại này hẳn là không cần phải tránh đi. Hắn không có nói, vậy không cần phải tránh! Hai người ngồi xuống, nghe Đường Mộ nói chuyện điện thoại.
"Không phải tôi nói, Đường Mộ tiểu tử này gặp được cậu, thật là kiếp trước làm nhiều chuyện tốt!" Cảnh Trác nhìn Đường Mộ, nói thật với Thẩm Lãng.
"Tôi đời này gặp được em ấy, là phúc khí của tôi, có lẽ từ đời trước đời trước nữa, chờ đến về sau, chờ đến đời này để gặp em ấy đi."
Thẩm Lãng khóe miệng mỉm cười lắc đầu. Y đời này gặp được người này mới là đời trước làm nhiều chuyện tốt!
Cảnh Trác cười, xem ra nam nhân này so với cái người tự sát kia càng để ý phân tình cảm này hơn. Có thể khiến cho một thiết huyết quân nhân nói ra lời tình cảm như vậy, không phải là yêu thảm đơn giản như vậy. Nếu Đường Mộ kỳ này thật sự không qua được ải này, người này đại khái là sẽ không sống một mình đi!
Cảnh Trác quay đầu nhìn Đường Mộ, huynh đệ! Thu hoạch lớn nhất đời này của cậu đại khái là tình yêu của nam nhân này! Hảo hảo yêu đi! Vốn dĩ không tin cậu có thể hạnh phúc cùng với một nam nhân, trải qua chuyện này, không thể không thừa nhận vận cứt chó của cậu không phải bình thường! Nam nhân cực phẩm như vậy cậu cũng gặp được!
...
"Vấn đề này Charlie đã nói qua, tôi sẽ tham gia đúng giờ..."
"Tôi đây chờ Đường tiên sinh đến."
"Được."
"Nghe nói Đường tiên sinh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không biết có tiện hay không?"
"Không thành vấn đề, đến lúc đó gặp."
"Được. Tạm biệt!"
"Tạm biệt."
Đường Mộ cúp điện thoại, nhìn Thẩm Lãng dường như có chút lo lắng.
"Tổ tông, em muốn ra ngoài?" Thương còn chưa khỏi, tiểu tổ tông này muốn đi đâu?
"Ân, đợi một thời gian, khoảng tháng bảy." Đường Mộ hơi hơi gật gật đầu, sảng khoái trả lời vấn đề của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vừa nghe tháng bảy, hơi chút nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải bây giờ ra ngoài là tốt rồi. Giờ mà hắn nói hắn muốn ra ngoài, vậy y chỉ có ôm hắn khóc. Cái dạng này mà ra ngoài, không phải tự tìm phiền toái thì là tự tìm đường chết! Cả người đều là vết thương, còn có thể ra ngoài?
"Người này họ Văn tên Nhân?" Cảnh Trác tò mò không phải là Đường Mộ muốn đi ra ngoài, mà là cái họ của người hắn vừa gọi.
"Chưa từng nghe qua?" Đường Mộ khinh bỉ liếc nhìn Cảnh Trác một cái.
"Cậu kiến thức rộng, tôi tầm nhìn hạn hẹp, chưa từng nghe qua! Bách gia tính có cái họ này sao?"
Cảnh Trác tức giận phun tào với hảo bằng hữu. Cái họ này thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy, có chút đặc biệt. Hắn chỉ từng nghe cái gì Âu Dương, Đông Phương, Tư Đồ gì đó, còn về Văn Nhân vẫn là chưa nghe qua.
"Trở về tự xem bách gia tính coi có họ này hay không!" Đường Mộ lười quan tâm đến hắn.
Thẩm Lãng hơi hơi nhíu nhíu mày, họ này sao lại nghe quen quen ấy nhỉ? Ai đã từng nhắc tới bên tai y rồi chăng?
"Thấy cậu hoạt bát nhảy nhót, không chết được, tôi đi về trước, buổi chiều còn có cuộc họp, đi đây!"
Kỳ thật, mấy ngày nay Cảnh Trác cùng với Lâm Nhĩ mỗi ngày đều đến, ở một lát rồi đi, có đôi khi Đường Mộ bởi vì phát bệnh còn hôn mê, bọn họ đến thăm rồi đi, tóm lại muốn đến xem mới yên tâm.
"Không tiễn."
Đường Mộ phất phất tay, khiến cho người nào nên biến thì biến đi. Hắn muốn thanh tịnh một lát, nhưng mà nguyện vọng này có chút khó khăn. Dù sao không phải người này đến thì người nọ đến, trong phòng bệnh vốn không có yên tĩnh. Tựa như đèn kéo quân! Hắn nhìn mà đầu óc choáng váng!
"Không cần cậu tới tiễn! Tôi sợ giảm thọ! Lão nhân gia cậu cứ từ từ mà dưỡng đi a!" Cảnh Trác đứng dậy cũng không quên đánh trả.
"Tốt a!" Đường Mộ ngược lại không tức không giận.
Thẩm Lãng lắc lắc đầu, tổ tông này chỉ cần khỏe chút sẽ không yên tĩnh. Miệng đùa giỡn như vậy có ý nghĩa sao? Có tinh lực đó còn không bằng dưỡng thật tốt, khỏe lại sớm hơn một chút.
Cảnh Trác đi ra tới cửa lộn trở lại: "Kỳ thật tôi quên nói, kiểu tóc mới này của cậu thật sự rất thích hợp, hai người nhìn qua lại càng xứng!" Đều là đầu đinh!
"Nếu thích, cậu cũng làm ra một tai nạn xe cộ như thế đi!" Đường Mộ sờ sờ tóc ngắn, vẫn là không quen đầu tóc ngắn này, cảm giác trên đầu hở gió! Lành lạnh!
"Lăn đại gia cậu! Muốn kiểu tóc không biết đi salon tóc sao? Chỉ có đầu đất như cậu mới có thể tự sát bởi vì cắt kiểu tóc này!"
"Tôi sẽ chuyển lời với đại gia nhà tôi, nói cậu ân cần thăm hỏi ông ấy." Đường Mộ không mặn không nhạt trả về một câu.
"..."
"Đường Mộ, cậu quả nhiên là một tai họa!" Cảnh Trác nói xong tự mình rời đi. Này nha, căn bản là không thể câu thông!
"Phải không? Không cảm thấy." Đường Mộ nhún nhún vai.
Thẩm Lãng tựa vào cạnh cửa cười, tiểu tổ tông này tích tụ trong lòng đã đả khai, có thể cùng huynh đệ hồ nháo như vậy, đây có lẽ là buông ra rồi đi! Có thể thấy bộ dạng này của hắn, Thẩm Lãng người không tin thần phật giờ phút này bộ dạng tiều tụy cảm tạ trời cao! Thật tốt, thật tốt, hắn còn hoàn hảo ở bên người y...
"Nhìn cái gì?"
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng nhìn hắn mắt không chớp một cái, trừng mắt nhìn y một cái. Có cái gì đẹp? Bộ dáng này của hắn đủ chật vật! Người này còn muốn đối với bộ dạng này của hắn có phát biểu bình luận gì?
"Nhìn em." Thẩm Lãng thẳng thắn! Chính là nhìn em!
"Nhìn xem bộ dạng này của em có bao nhiêu tao à? Em về sao mặt mày hốc hác, còn có cái gì có thể nhìn?"
Đường Mộ đã soi gương, biết mình bây giờ là bộ dáng gì, cũng biết trên mặt rạch vài đường, vết dài 4cm bên má phải sâu nhất, sau khi cắt chỉ, dấu vết rất sâu.
"Hốc hác như thế nào? Mặt mày hốc hác thì em vẫn là đầu quả tim của anh! Hơn nữa, anh không nhìn em thì nhìn ai? Em chính là bảo bối duy nhất của anh! Mặc kệ em biến thành cái dạng gì, trong lòng anh em vẫn mãi là đẹp nhất."
Thẩm Lãng đi tới mép giường ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng phất qua vết thương trên má phải của Đường Mộ.
"Lăn! Lão tử cũng không phải là nữ nhân! Còn đẹp?" Đường Mộ vừa nghe, tức nổ phổi, tình cảm tên hỗn đản này coi hắn là nữ nhân? Còn là nữ nhân bị phá tướng?
"Anh biết em không phải là nữ nhân! Bất quá đẹp cùng với giới tính không quan hệ! Chẳng lẽ nam nhân cũng không thể nói đẹp sao? Em vốn bộ dáng đẹp, chẳng lẽ em muốn nói xinh đẹp sao? Đó mới là hình dung nữ nhân đi!"
Nếu nói hắn xinh đẹp, tổ tông này tám phần là lập tức nhảy dựng lên làm thịt y!
Đường Mộ nhìn nam nhân da mặt không phải là dày một chút này: "Anh có biết đạo lý thấy tốt thì thu hay không?" Nói đủ hiểu, lại không cảm thấy được, vậy ngượng ngùng!
"Biết!" Nam nhân trả lời thật rõ ràng.
Đường bộ liếc nhìn nam nhân coi như biết điều này một cái: "Em muốn ngủ." Trạng thái tinh thần Đường Mộ vẫn là không được tốt lắm, thời gian ngủ tương đối dài.
"Được, em ngủ đi, anh canh chừng em." Thẩm Lãng dém góc chăn cho hắn, canh ở bên người hắn.
Đường Mộ nằm xuống liền ngủ, Thẩm Lạng một bước cũng không dám rời khỏi giường, canh giữ bên người hắn, sợ cơn sốc không báo động kia lại đến.
Rốt cuộc trải qua một tuần trong nơm nớp lo sợ, sau khi bác sĩ não ngoại khoa hội chẩn, tuyên bố bệnh tình của Đường Mộ đúng là đã ổn định, một khắc kia, Thẩm Lãng thiếu chút nữa nhịn không được lệ nóng doanh tròng. Rốt cuộc thì có thể yên tâm! Rốt cuộc thì có thể yên tâm nhắm mắt ngủ! Rốt cuộc thì rút ra ngày tháng xoắn lòng này!
"Thương thế trên đùi còn phải dưỡng một đoạn thời gian, thương thế ở lồng ngực cũng phải chú ý, cố gắng đừng nằm sấp ngủ, cũng không nên nằm nghiêng, đợi cho xương cốt một thời gian dài phục hồi thì tốt rồi, kiến nghị nằm viện thêm một thời gian."
"Con muốn xuất viện." Đường Mộ cũng là chịu không nổi. Một tuần này cũng đã là cực hạn! Ở thêm nữa hắn thật sự muốn phát cuồng! Chuyện này thật sự khiến cho hắn thấy không vừa mắt thế nào ấy!
"Con trai, chớ tùy hứng, ở thêm một tuần đi!" Lâm Mạt Tuyết liếc mắt trừng Đường Mộ một cái, bảo hắn đừng gây sức ép lung tung.
"Con muốn xuất viện!" Đường Mộ vẫn là một câu nói kia! Dù sao chính là không muốn ngốc ở nơi này!
"Tiểu Mộ, nghe lời Bạch thúc, ở thêm một tuần, một tuần sau nói cái gì Bạch thúc cũng sẽ không ngăn cản con xuất viện." Bạch Vân Sơn đau đầu khuyên. Tứ thiếu gia này là khó chịu nhất Đường gia!
"Đúng vậy! Ở thêm một tuần đi!" Người mẹ thứ nhất khuyên.
"Đúng vậy! Tiểu Mộ, một tháng cũng đã qua, mẹ xá gì thêm một tuần, nghe lời bác sĩ đi!" Người mẹ thứ hai khuyên.
"Con muốn xuất viện." Trước đó bởi vì tình trạng quả thật không thể xuất viện, hắn nhịn! Hiện tại đã không vấn đề gì, hắn nói cái gì cũng không ngốc ở lại nơi này!
"Tiểu Mộ! Nghe lời, ở thêm một tuần đi! Thương trên ngực và trên đùi cob cũng chưa khỏi, trở về như vậy căn bản là hộ lý không tốt, đến lúc đó con nguyện ý lại làm phẫu thuật một lần nữa sao?" Người ba thứ nhất khuyên.
"Đúng! Tiểu tử! Con còn ngại lỗ hổng trên người chưa đủ nhiều còn muốn thêm nữa có phải không?" Người ba thứ hai cũng rống theo. Thằng nhãi không chịu yên tĩnh này! Một chút chuyện nhỏ, hai bên ba mẹ đều bị gây sức ép!
"Cứ xuất viện đi! Về nhà con chiếu cố em ấy."
Trầm mặc nửa ngày, Thẩm Lãng rốt cuộc đứng về phía Đường Mộ đáp ứng cho hắn xuất viện. Tiểu tổ tông này cố chấp, một khi chính mình nhận định chuyện gì, mặc kệ người khác mồm mép bao nhiêu hắn cũng sẽ kiên trì ý kiến của mình. Tuyệt không lay động được! Mặc kệ mấy người ba mấy người mẹ tới khuyên cũng không được!