Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 119




Thẩm Lãng nghẹn một họng, trong lòng bực bội không tan. Đang êm đẹp Đường Mộ nói phải đi, y cũng đã khó chịu, nghĩ là lấy lui làm tiến mà đưa hắn về, nhưng mà lại bị nửa đường phá hư, giờ còn nói với y chuyện làm cho kế hoạch của y bị nửa đường phá hư lại là một hồi đùa giỡn y?
Đại gia! Y hôm nay gặp xúi quẩy gì vậy?!
Thẩm Lãng lúc này vẫn chưa biết, chuyện xúi quẩy với y còn chưa có bắt đầu. Nếu biết chuyện xui xẻo đòi mạng kia, y nhất định trước tiên vả miệng mình hai cái.
Cảnh vệ viên không dám nhìn diêm vương mặt đen nhà hắn đại khí bão nổi, hắn hy vọng chính mình thời điểm này tốt nhất là trong suốt. Tốt nhất chính là có thể tránh khỏi tầm mắt của quân trưởng. Đáng tiếc điều này không có khả năng.
Thẩm Lãng tìm điện thoại trong túi quần, gọi cho Đường Mộ, đại gia! Hiện tại y muốn trốn việc!
Nhưng mà —
“Thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy…”
Thẩm Lãng xoay người nhấc chân đá một cái. TMD! Có chuyện như vậy sao? Y hôm nay thế nào gặp phải thần xui xẻo?
Xe hơi hơi lay động, cảnh vệ viên trên xe ôm tay lái cứng ngắc đánh cái rùng mình. Ông trời, quân trưởng sao lại giận dữ a?
“Xuống xe!”
Thẩm Lãng đi tới ghế lái mở cửa xe giống như là ăn cướp hung hăng trừng cảnh vệ viên. Cảnh vệ viên không nói hai lời, nơm nớp lo sợ xuống xe.
Thẩm Lãng cởi ra quân phục, cuốn cao tay áo, kéo cà vạt, tháo hai nút cổ áo, lộ ra cơ ngực cường kiện, lấy tốc độ cuồng phong lên xe, khởi động, giẫm chân ga, xe giống như là chạy trên đường cao tốc chạy ra khỏi bộ tư lệnh quân khu.
Cảnh vệ viên ngơ ngác nhìn xe một đường chạy thẳng kia, sau đó sửng sốt nửa ngày, hắn mới phát hiện một vấn đề thực nghiêm túc.
“Quân trưởng...”
Hắn khóc không ra nước mắt đứng tại chỗ, hắn cư nhiên bị quân trưởng bỏ lại bộ tư lệnh quân khu như vậy. Sau đó kẻ lỗ mãng này ngây ngốc từ bộ tư lệnh quân khu đi về quân trú C tập đoàn. Đi mất ba tiếng đồng hồ, đi đến chân phồng.
Thẩm Lãng lái xe điên cuồng hai tiếng đồng hồ, tà hỏa trong lòng vẫn chưa có tản ra, sau đó y lại trực tiếp lái xe vọt tới khu trú của bộ đội đặc chủng, đem đội đột kích đặc biệt đang tiến hành huấn luyện thông thường lôi ra từng người từng người một làm cho đến nằm sấp mới thôi. Cuối cùng sau khi nã bảy mươi viên đạn, rốt cuộc đem tà hỏa trong lòng xả sạch trơn.
“Quân trưởng, cậu đây là chịu phải đả kích gì?” Cao Kiện tê liệt ngã trên sân cỏ huấn luyện, còn kịch liệt thở hào hển.
Thẩm Lãng một thân thường phục đã không nhìn ra mặc mũi, tràn đầy lầy lội, còn cởi ra hai nút áo, còn thêm cái cài lệch một nút, y ngã chỏng vó ngồi phịch trên mặt cỏ, thở dốc không quá nặng nề, y mở to hai mắt, nhìn bầu trời cao cao, vạn dặm không mây…
“Đường Mộ đâu? Sao một mình tới đây? Hắn đi rồi sao?”
Cao Kiện đại khái đoán được khiến cho người này đột nhiên nổi điên là loại người nào, về phần nguyên nhân? Hắn còn chưa tới trình độ thần côn!
Thẩm Lãng nhìn bầu trời, lắc đầu.
“Em ấy về nhà, có việc.”
“Tôi biết mà! Hắn nếu ở đây, cậu tôn đại thần này sao bỏ được chạy chỗ tôi gây sức ép?” Cao Kiện quay lại liếc nhìn Thẩm Lãng một cái, một bộ biểu tình tôi đã biết.
“Cao Kiện, anh nói có phải trong lòng có người, thì người này hoàn toàn hoàn toàn thay đổi đúng không?”
Trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, chính là nói không nên lời trong lòng vắng vẻ, y lớn như vậy, đây là lần đầu tiên y có loại cảm giác này. Lo được lo mất a, y đời này rốt cuộc biết được cảm giác này!
Y sống gần ba mươi ba năm, thiên chi kiêu tử, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng mình khổ sở.
Trước đây đi theo ông bà nội, thời điểm một mình rời xa nhân luân thân tình, y cũng không có cảm thấy trong lòng mình trống vắng, hơn mười tuổi tòng quân lao đao mười mấy năm, cho tới bây giờ y cũng không có cảm thấy lo được lo mất, y đã quen với hình thức sinh hoạt này, cho dù lẻ loi một mình cũng không biết cô tịch.
Nhưng mà hiện tại, trong lòng y có một người, y ngược lại là cảm thấy cô tịch…
“Như thế nào? Cậu bị hoàn toàn hoàn thay đổi?” Cao Kiện trêu ghẹo nhìn Thẩm Lãng.
“Đúng vậy! Bị hoàn toàn hoàn toàn thay đổi đây!” Thẩm Lãng cười khổ.
Cao Kiện nhíu nhíu mày nhìn Thẩm Lãng: “Như thế nào, cùng vị kia nhà cậu cãi nhau?”
Đôi này cũng sẽ cãi nhau? Hắn còn tưởng rằng Thẩm quân trưởng này sẽ ngoan ngoãn phục tùng ‘tiểu tức phụ’, đây là hắn đánh giá sai?
Thẩm Lãng lắc đầu: “Chưa nói tới.”
“Ha ha, đôi này nháo cãi nhau còn nói chưa nói tới?” Cao Kiện cười vui vẻ.
Thẩm Lãng lắc đầu, không nói nữa, y cũng không biết nên nói như thế nào ý nghĩ hiện tại trong lòng y, nếu có thể, y trái lại hy vọng bọn họ có thể nháo một trận.
Thẩm Lãng không biết thời điểm lời này của y thành sự thật, y hối hận thúi ruột.
“Tôi nói cặp đôi các cậu có gì tốt nhất giáp mặt nói rõ ràng, nghẹn ở trong lòng như vậy, cũng không tốt! Cảm tình của các cậu như vậy có lẽ vững chắc hơn người bình thường, nhưng các cậu như vậy một khi xảy ra vấn đề chính là vấn đề lớn.”
Cao Kiện đột nhiên giống như tình thánh giảng giải tình yêu cho Thẩm Lãng, khiến cho Thẩm Lãng nổi một thân da gà.
 “Tôi sao chưa bao giờ biết anh còn là một chuyên gia tình yêu?”
“Quá khen! Quá khen! Tôi là bộ đội đặc chủng cái gì cũng học.”
“Đúng vậy! Ngay cả tình yêu ngành học này anh cũng nghiên cứu qua!” Thẩm Lãng cười nhạt.
“Đây không phải là vì chiến tranh hiện đại hiến thân thôi!”
“Này cùng chiến tranh hiện đại có liên hệ gì? Bậy bạ cũng có mức độ được không?” Từng gặp qua hồ bài, có thể bài như vậy vẫn là lần đầu gặp!
“Cậu không có nghe nói sao? Vạn vật tương sinh tương khắc, cái gì cũng đều có liên hệ!”
“Bây giờ có khi là triết học gia có phải hay không…”
Thẩm Lãng thấy, trước kia y đúng là một tên ngốc! Còn là một tên ngốc lâm thời!
“Đại gia! Lão tử lúc ấy hẳn là đầu bị cửa kẹp hay sao? Cái gì không cần hỏi, tôn trọng chó má cái gì, đây toàn là MN vô nghĩa! Lão tử hiện tại cái gì cũng muốn hỏi tới, cái gì cũng đều muốn biết! Ngay cả em ấy có mấy cọng tóc, lão tử đều muốn biết rành mạch!” .
Thẩm Lãng sở dĩ hôm nay nóng nảy như vậy đây là nguyên nhân duy nhất, Đường Mộ có cuộc sống của hắn, bằng hữu, có chuyện hắn cảm thấy hứng thú, hai mươi mấy năm qua đi, người này tuy là sống tự bế, nhưng mà hắn vẫn sống được phong phú mà phấn khích. Một thân công phu quyền cước bưu hãn kia của hắn, một tay thương pháp xuất thần nhập hóa kia. Trước kia, y chính là đúng dịp tự mình nhìn thấy.
Đường Mộ một chữ cũng không có đề cập đến, về nhiều chuyện trong quá khứ, bọn họ đã cùng nhau một thời gian dài như vậy, hắn cho tới bây giờ ngay cả một câu cũng không có nói. Bọn họ đã là vợ chồng, vợ chồng hợp pháp, bọn họ chuẩn bị bên nhau cả đời, nhưng mà tính tình tự bế của Đường Mộ một chữ cũng chưa từng đề cập qua với y, hiện tại…
Hắn ở Đức ba năm nay đã làm cái gì, có bằng hữu nào, hắn chưa nói đến, hôm nay chuyện này cũng đã đến cửa, hắn vẫn là không nói một chữ, thậm chí hắn muốn đi gặp mặt người nào, làm gì, ngay cả một câu mang tính tượng trưng cũng không có nói với người chồng là y đây.
“Ha ha, Thẩm quân trưởng của chúng ta cũng có một mặt phát điên như vậy nha~” Cao Kiện nhìn thấy liên tục lắc đầu.
“Chỉ số thông minh của anh chưa có gặp phải một người khiến cho anh phát điên mà thôi.”
Thẩm Lãng thản nhiên nhìn hắn một cái, y trước kia cũng từng cười người khác như vậy, bây giờ hãm sâu trong đó cũng biết chua xót đắng cay trong đó.
“Phải không? Tôi già rồi, cả đời này cứ như vậy đi! Không tính lại gây ép buộc, cái chuôi này bộ xương già chịu không nổi sức ép, muốn giống như vậy, tôi đây tình nguyện cô độc một mình đến già. Huống chi người như chúng ta, không thích hợp có vướng bận giống ngươi như vậy!” Ha ha, cảm tình ma nhân như vậy, thương không nổi.
“Tôi cũng già rồi, bị tổ tông sống kia làm cho già đi!”
Hiện tại y thật sự cảm thấy yêu người nọ là hạnh phúc lớn nhất đời này của y, cũng là nỗi khổ lớn nhất đời này của y. Nhưng vì sao y vẫn là không hối hận chứ?
“Thật khó được, cư nhiên có thể nghe thấy lời này của cậu!”
“Có cái gì khó được? Anh không phải đang nghe sao?”
“Như thế…”
“Quân trưởng! Điện thoại của ngài!” Cách đó không xa tiểu binh chạy chậm tới đưa điện thoại cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng xoay người đứng dậy, lấy điện thoại, ý cười vẫn chưa khuếch tán, chỉ ngưng kết ở khóe miệng, không phải…
Cao Kiện lắc đầu, tình thánh a! Thật sự là gặp hạn không nhẹ a!
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn là tiếp: “Uy, tôi là Thẩm Lãng, ngài là?”
Không phải là y muốn nhìn dãy số kia, chỉ là một dãy số lạ mà thôi. Trong lòng nói không nên lời mất mát, tên vô tâm vô phế kia a, chừng nào mới có thể đáp lại tình cảm của y?
“Thẩm Lãng, lâu ngày không gặp.” Đầu kia điện thoại thanh âm thản nhiên, hình như là từ quốc gia xa xôi gọi đến, tao nhã lạnh nhạt, giống như u lan thâm cốc.