Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 102




 “Tổ tông, trên đời này không có bức tường nào gió không thể lùa qua được.” Thẩm Lãng chua trở về một câu.
“Tường làm sao? Anh muốn thấy tôi cùng cô ấy phát sinh cái gì?” Còn có gió lùa tường! Hừ hừ, xem ra hắn tìm một hũ giấm chua lớn!
Đây vẫn chưa có cái gì, đã nghi thần nghi quỷ như vậy. Nếu như có cái gì, người kia không phải là sẽ trình diễn sự kiện huyết tinh?
“Em dám!!”
Phát sinh cái gì? Nếu thực sự phát sinh cái gì, y nhất định phế đi kẻ lỗ mãng không muốn sống kia dám bám dính lấy bà xã của y. Sau đó đem người này hai mươi bốn giờ giắt ở lưng quần. Từng bước không rời.
“Nói! Anh từ đâu biết được chuyện của mười năm trước?”
Đường Mộ nhớ nhất là chuyện này. Khi đó hắn mười sáu tuổi bị đám người trong nhà kia mưu toan chuyện này, tức giận đến hiện tại cơn tức vẫn còn, người này hôm nay là vạch áo cho người xem lưng.
“Anh đương nhiên có cách của anh!” Thẩm Lãng mân môi, nhìn qua là không quá thích.
“Lão nhân nói?”
Ngẫm lại, ai lại không có việc gì đi tìm việc như vậy, biết chuyện này chỉ có họ Đường, hiện tại họ Đường dám chọc vào tổ ong vò vẽ này ngoại trừ lão nhân quá nhàn rỗi kia, thì không có người thứ hai. Đường Ngạo cái miệng tam bát kia, năm đó bị thu thập đã thông suốt, tuyệt đối sẽ không chọc hắn lần thứ hai. Hai ngày nay Thẩm Lãng trở về hình như tiếp xúc với lão nhân nhiều nhất, vừa nghĩ như vậy, không cần nghĩ đến người thứ hai.
“Xem ra nhàn rỗi! Chuyện này còn có dũng khí chọc!” Đường Mộ cười lạnh.
 Thẩm Lãng rốt cuộc cảm thấy không đúng chỗ nào, người này thấy sao còn muốn nghiến răng nghiến lợi hơn y? Không phải nên là y phát hỏa sao? Vì sao tiểu tổ tông này thoạt nhìn, xúc động muốn giết người cũng có? Chuyện này hình như nói không thông a?
Đường Mộ cũng không quan tâm Thẩm Lãng, thẳng dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, nhìn thấy độ cong khóe miệng Thẩm Lãng khả nghi, người này phát hỏa. Bộ dáng này tuy rằng thấy không nhiều lắm, nhưng mà y biết đây là dấu hiệu y tức giận. Nhưng là vì cái gì a? Người mà gia đình cực lực tác hợp mười năm trước, đã trở về, nói đến sao lại phản ứng như thế? Giống như là thù sâu như biển vậy? Trong đây có nội tình gì sao?
Kì thật Thẩm quân trưởng không biết, phu nhân của y không chỉ là một cái lôi khu không thể đụng vào, đây là một trong số đó, nói đến cũng không tính là đại sự gì, nhưng chính là bởi vì tính cách biệt nữu đòi mạng này của Đường Mộ, cho nên không phải đại sự gì chỉ là một vấn đề nho nhỏ, liền diễn biến thành đại sự.
Năm đó Đường Mộ mới mười sáu tuổi, bộ dáng tuấn tú này chính là đối tượng nữ sinh trong trường học ái mộ, nhưng mà khi đó Đường tứ thiếu, tính tình thối này so với hiện tại có hơn chứ không kém. Mặc kệ có bao nhiêu người muốn tới gần, mũi đều dính bụi, kết thúc thất bại. Khi đó Đường Mộ là cao lĩnh chi hoa không ai có thể tới gần, tính cách biệt nữu quái gỡ, lạnh lùng dị thường, ngay cả huynh đệ trong nhà cũng cùng nhau bài xích, làm gì cũng một mình, ăn cơm, ngắm tuyết, giải trí, ra ngoài, ai cũng không thể tới bên cạnh hắn. Người Đường gia thấy vậy, gấp đến độ đá chân tán loạn, như vậy sao được. Bảo bối này của Đường gia nếu về sau đều như vậy, vậy không phải xong rồi sao? Đường lão gia tử ra lệnh một tiếng tìm đối tượng cho tiểu tổ tông này, từ bây giờ, lấy người bên cạnh hắn trước, nếu được, đương nhiên là tốt rồi. Vì thế Bạch Thúy Nùng tiểu thư quang vinh trúng tuyển, nhưng mà người Đường gia xem nhẹ cơn tức giận của vị Đường tiểu tổ tông này, khi hắn biết Bạch Thúy Nùng là đối tượng người Đường gia chuẩn bị cho hắn khi thành niên. Trực tiếp một câu, đã làm vỡ tan nát trái tim ngây thơ của tiểu cô nương người ta, sau đó xuất ngoại du học, chính là vì một câu cô không xứng với tôi. Này nhoáng một cái đã mười năm, nhưng mà cơn tức trong lòng Đường Mộ, đến hiện tại vẫn chưa tiêu xuống, hắn chán ghét người hắn không quen biết tới gần, khi đó nhất là nữ không quen, đám nữ sinh không quen trong trường học, một ngày phiền hắn phát bạo, hắn nhìn thấy là đi đường vòng. Đường gia lần này là giẫm trúng đuôi hắn, cho nên phản ứng của hắn mới lớn như vậy, Đường Ngạo chỉ giễu cợt hắn một câu, trực tiếp bị thu thập đến nỗi phải vào bệnh viện nằm.
Sau đó mặc kệ hắn ép buộc thế nào, Đường gia làm ầm ĩ thế nào, cũng không dám lại tìm đối tượng cho hắn nữa, Đường lão gia tử hỏa phòng chính lương cũng bảo hắn tự mình tìm đối tượng về nhà, ba huynh đệ khác của Đường gia chỉ có lão bà của Đường Bác là tự tìm, Đường Ngạo và Đường Qua đều là người trong nhà phối hợp. Không cho nói không!
Đường Mộ đặc quyền là từ nhỏ đến lớn, một đường suông sẻ. Hắn thật sự muốn làm cái gì, Đường gia không có ai ngăn được. Đây là độc đinh duy nhất của Đường lão tứ, nếu bức nóng nảy, xảy ra chuyện gì, không ai có thể thừa nhận. Năm đó ký ức quá khắc sâu, cho nên biết bảo bối này tâm linh bị thương tổn, không thể xảy ra chuyện gì, bằng không đây chính là toàn bộ gia tộc đau, cho nên dung túng rồi lại dung túng, đã sủng thành Đường gia tứ thiếu uy danh vô thượng.
Thẩm Lãng đương nhiên là không biết đoạn lịch sử này, nhưng mà y biết, bảo bối này trốn cái gì, y hiện tại chưa hoàn toàn hiểu thấu, đề tài hôm nay thực rõ ràng đã đạp trúng địa lôi. Nhưng mà y vừa nghe tới đối tượng cũ, trong lòng đã loạn cào cào. Đây là của y, một mình y! Không cho bất kỳ kẻ nào nhúng chàm, cho dù là ý tưởng mười năm trước cũng không được!
Thẩm Lãng quay đầu nhìn người vẫn còn sinh khí, mâu sắc dần  dần nồng hậu, người này cả đời này đều là ái nhân của y, của một mình y! Quyết không cho phép bất luận kẻ nào có tâm tư như vậy với hắn! Tuyệt không!
Thời gian ở cùng hắn càng lâu, chiếm hữu dục của y càng phát điên cuồng, y thầm nghĩ đem người này cả đời khóa ở nhà, chỉ có một mình y có thể thấy, một mình có thể gặp, tuy rằng biết ý tưởng này điên quá sự thật, nhưng mà y tuyệt không thể dễ dàng tha thứ người nào đặt chủ ý vào hắn! Tựa vào cửa kính xe, một tay đánh tay lái, Thẩm Lãng thở dài một hơi, y thật sự lo lắng, người này cũng biết? Một khi yêu sẽ lo được lo mất, ai nói là nữ nhân mới có tâm tư này? Y hiện tại thật sự cảm thấy, y mười phần là một đố phu! Một ngọn gió thổi cỏ lay, y đã cả người lông tóc dựng thẳng lên!
 “Chỉ có một mình anh!” Đột nhiên Đường Mộ thấp giọng nói một câu.
Thẩm Lãng sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: “Tổ tông, em nói cái gì?” Y hình như nghe tổ tông nói cái gì!
“Chỉ có một mình anh, từ đầu tới cuối…” Đường Mộ nhắm hai mắt, thần sắc trầm xuống, nói ra có chút không thể nề hà.
“Chi–” vỏ xe ma sát dưới mặt đất, phát ra tiếng vang rất chói tai.
Thẩm Lãng bất khả tư nghị nhìn ái nhân trên ghế phó lái, hắn vừa mới nói...
“Mặc kệ anh tin hay không, tôi cả đời này cho đến bây giờ chỉ có một mình anh.”
Thân thể không tính, trong lòng, cũng chỉ có nam nhân này mạnh mẽ xông vào sinh mệnh của hắn, không biết đây có phải là yêu hay không, nhưng mà trong lòng hắn người nhớ đến, chỉ có nam nhân này. Không ai khác.
“Anh tin!” Thẩm Lãng cởi dây an toàn, chợt nhào qua, đem Đường Mộ hung hăng ôm vào trong lòng. Cũng không để ý thân thể phía trước khó chịu.
“Thẩm Lãng! Tôi cả đời này thực sự chỉ thua ở trên tay anh.”
Thật sự, hắn không biết, hắn đời này sẽ có một ngày chủ động hướng người khác mở miệng giải thích. Người này là người đầu tiên!
“Tổ tông, anh mới thảm hại hơn!”
Thẩm Lãng tựa đầu chôn ở đầu vai Đường Mộ, hung hăng hít lấy hơi thở thuộc người này. Rõ ràng cũng chỉ là một câu, tim của y rung động sắp nhảy ra. Tuy những lời này không phải lời y muốn nghe được, nhưng mà cái này cũng đủ khiến y vui mừng muốn nhảy dựng lên.
Tình yêu a, thật là một trò đùa hại người rất nguy hiểm!
 “Này coi như là yêu sao?”
Đường Mộ không xác định hỏi nam nhân ôm hắn. Hắn đây là yêu người này sao? Bởi vì để ý cho nên mới mở miệng giải thích, bởi vì không muốn thấy người này khó chịu, cho nên muốn nói, hắn cả đời này cho đến bây giờ chỉ có người này. Người đặt ở trong lòng cũng chỉ có người này, chỉ có người này. Quân nhân hắn ghét nhất, cũng là ái nhân của hắn, là đối tượng hôn nhân hợp pháp của hắn.
“Đây là yêu! Tổ tông! Đây là yêu!” Thẩm Lãng dùng sức gật đầu.
“Tôi đây yêu anh sao?”
“Em yêu anh!”
“Phải không?” Hắn không hiểu lắm, tâm tình như vậy chính là yêu sao?
“Đúng vậy!” Tâm tình như vậy chính là yêu! Nhưng người này không biết!
Đường Mộ đưa tay ôm lại y, mở mắt ra: “Người kia anh còn muốn gặp không?”
Cái nam nhân ăn giấm chua tứ tung này, một khắc trước y tức giận, nhưng mà bây giờ y đã bình tĩnh.
“Không gặp!”
Biết người này để ý cho đến bây giờ cũng không có ai khác, trong lòng y giống như hoa mùa xuân, vừa nở là nở bung. Còn gặp cái gì chứ? Y hiện tại mới là ái nhân của người này!
“Thật sự?”
“Thật sự!” Nói không gặp sẽ không gặp!
“Vậy anh còn dám làm ầm ĩ, lão tử liền trực tiếp đá anh vào phòng khách ngủ!” Người một câu trước rõ ràng dịu ngoan, một câu sau rời đi lập tức tạc mao.
“Đã biết! Tuân mệnh! Phu nhân!”
“Đại gia anh! Lão tử đã nói bao bao nhiêu lần! Lão tử không phải phu nhân!”
“Vâng! Bà xã!”
“Họ Thẩm! Anh đêm nay ngủ cầu thang!”