Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân

Chương 27: Không kháng cự




Băng Lan trở dạ. Thành chủ cho phép nàng ra khỏi cung đi thăm. Khỏi phải nói, mặt tỷ ấy khi nhìn nàng hết hồn thế nào. Mỗi sáng, nàng cũng đều thức dậy và hết hồn như thế mà.

Ngọc Diệp mặc kệ, nàng ôm lấy Bảo Bảo bé nhỏ trên tay. Chà chà, xem bầu má phúng phính của nó thấy ghét chưa kìa. Chắc là Thiên Dịch phải mừng lắm khi nhìn thấy nó.

"Ngọc Diệp à, không phải tỷ nói muội. Vốn tưởng lần trước gặp muội sẽ tốt hơn. Không ngờ..." - Băng Lan tỷ rơi nước mắt đưa tay sờ mặt nàng.

Nàng liền đập tay tỷ ấy, không cho khóc nữa. Quá trình hậu sản nếu không tịnh dưỡng cho tốt thì không xong đâu.

Nhưng mà nhìn Ngọc Diệp. Trên trán quấn băng, hai má cũng bị băng bó, đến các đầu ngón tay cũng vậy, Băng Lan thật sự không thể không xót thương.

"Tên Thành chủ ấy, sao vẫn đối với muội như vậy chứ? Muội như vậy đến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy tội nghiệp!".

Ngọc Diệp đung đưa cây trống lắc trên tay, khẽ cười trừ trước câu nói của Băng Lan. Đúng vậy, bộ dạng của nàng thật thảm thương, khiến người ta muốn thương hại. Thành chủ có lẽ nằm trong số đó.

Chắc hắn thấy nàng thảm quá rồi, nên mới ban cho nàng chút ân điển cuối cùng, là đưa Bảo Bảo vào từ đường, cho Bảo Bảo chút danh phận.

Nàng hiểu hơn ai hết. Hắn đối với nàng, với Bảo Bảo hoàn toàn không có một chút tình. Nếu hắn thật sự có, nàng và Bảo Bảo đã không đến bước đường như hôm nay.

"Nhưng tại sao ta nghe nói muội được chuyển đến chính điện rồi? Ta tưởng muội lại được đắc sủng?".

Nàng vội xua tay lắc đầu. Tuyệt đối không có chuyện đó, nàng sẽ không để hắn chạm vào thân thể của nàng. Mấy ngày nay nàng luôn ở chính điện nhưng không có ngủ cùng hắn. Lúc nàng nhắm mắt ngủ hay mở mắt dậy đều không có hắn ở bên cạnh.

"Muội muội ngốc của ta, cho dù có đắc sủng trở lại thì có gì xấu đâu chứ? Đời muội còn dài, nếu không được Thành chủ chiếu cố một chút, muội ở trong cung sẽ khó sống thôi".

Lời này của Băng Lan tỷ giống hệt mấy lời của Liễu phu nhân hay khuyên nàng. Nhưng hễ nghĩ đến màn ái ân giữa hắn và A Tú, nàng liền thấy kinh tởm.

Không chỉ A Tú, hắn đã chạm qua rất nhiều người, hắn là thứ dơ bẩn nhất mà nàng biết còn sống sót trên trần gian. Tỷ tỷ của nàng hạnh phúc biết mấy, Thiên Dịch trông đào hoa như vậy hoá ra cũng còn biết đến bốn chữ "một lòng, một dạ" là gì.

Nàng khẽ lắc đầu từ chối.

Nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa đâu.

Trông thấy Bảo Bảo, tâm trạng của Ngọc Diệp tốt lên rất nhiều. Nàng vẫn chưa thể tin được, bỗng dưng nàng lại có một đứa con trai kháu khỉnh đến thế. Băng Lan sợ nàng sẽ nhớ Bảo Bảo nên đã dúi vào cho nàng một chiếc áo Bảo Bảo đã mặc qua, để nàng nhìn vật đỡ nhớ người.

Mùi vị của trẻ con ngửi thôi đã thấy xinh xắn.

Nàng nhớ lại nụ cười khinh khích của Bảo Bảo tươi như ánh mặt trời liền không cầm được sự ấm áp lan toả trong lòng.

"Vui như vậy sao?" - Nàng thậm chí còn không để ý đến Thành chủ đã quay về tẩm điện.

Nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt nàng tắt ngúm. Nàng cuống cuồng giấu chiếc áo bé xíu vào trong ngăn bàn.

Nàng cúi đầu nên không trông thấy hắn chạy đến ôm bổng lấy nàng.

"Nếu nàng thích trẻ con như vậy, hay là ta bù đắp 1 đứa cho nàng?".

Nàng trợn trừng mắt nhìn hắn, liền dùng tay đẩy hắn ra.

Nàng tuyệt đối không muốn. Thay cho lời nói, nàng lắc đầu kiên quyết.

Nàng còn bồi thêm cho hắn một câu viết vào tay.

"Ta đã uống thuốc triệt sản rồi. Ngươi muốn sinh con đừng tìm ta nữa".

Đó cũng là lần đầu tiên nàng viết cho hắn một cái gì đó.

Trái với suy nghĩ của nàng, hắn cười khẩy một cái. Một nụ cười rất bí ẩn, rất châm biếm.

Nàng thật sự không hiểu hắn có dụng ý gì.

Vết thương của nàng ngày một đỡ hơn, móng tay cũng dần mọc lại. Khi có thời gian rảnh nàng đều sẽ đến thăm Bảo Bảo. Nó càng ngày càng béo tốt, đúng là Băng Lan tỷ rất khéo nuôi con.

Nàng từ đó cũng nghe được một tin, nghe rằng Thiên Dịch sau hôm nàng hoá câm cũng đã vào cung gặp A Tú chửi loạn lên một trận.

Thiên Dịch và Băng Lan tỷ đúng là vẫn rất thương nàng.

Thành chủ thì mỗi ngày đều sẽ ghé qua tẩm điện thăm nàng, nói vài câu qua loa rồi biến mất. Người hắn cần quan tâm còn nhiều lắm.

Ngày hôm đó, lúc nàng tháo băng thì hắn cũng ở đó. Những vết thương ở xung quanh đầu nàng đều đã lành lại cả rồi, thậm chí còn không để lại sẹo nữa. Sau khi đại phu khám xong, mọi người lần lượt đi ra ngoài.

Chỉ duy có hắn là vẫn còn ở lại tẩm phòng của nàng.

Hắn muốn làm gì vậy chứ?

Nàng rất nhanh có được câu trả lời. Hắn xô nàng nằm ra giường, đè lên trên thân thể nàng.

Không!

Nàng không kêu lên được! Nàng cố đẩy hắn ra rồi vùng chạy, nhưng lại bị hắn bắt về. Chiếc đai lưng của nàng bị hắn tóm lấy, giật phăng ra. Thấy váy của nàng đã bị tã ra, hắn liền nắm một vạt xé phăng. Chiếc mông trắng nõn to tròn của nàng vừa lộ ra trước mắt, hắn đã lập tức ôm lấy eo nàng, thô bạo xâm nhập.

Đau quá! Nàng rên ư ử bên trong cổ họng như một con cún nhỏ tội nghiệp.

Nàng chỉ mong hắn dừng lại. Nhưng hắn thâm nhập từ phía sau, nàng có cách nào chứ? Chân nàng cố gắng đạp trúng người hắn nhưng vì đá về phía sau nên lực đạo cũng rất thấp. Hắn khó chịu trước sự ngang bướng của nàng, nên đã ôm lấy hai đùi của nàng không cho nàng đá nữa. Tay nàng thì không với được tới chỗ của hắn.

Hắn tóm lấy hai đùi trắng của nàng, tách rộng ra rồi nâng thân thể nàng lên cao. Hắn ép người nàng vào mặt cửa liên tục luật động ở phía sau. Ngọc Diệp cố rướn người mở cửa, nhưng không được, cửa đã bị khoá chặt ở bên ngoài. Mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của hắn.

Nàng đau khổ rớt nước mắt. Bây giờ, ngay cả đến quyền tự do thân thể của nàng cũng bị hắn tước đoạt đi mất.

Hắn ở bên trong nàng, cảm thấy bên trong nàng khô khốc, sợ rằng nếu dùng lực hơn nữa sẽ khiến nàng đổ máu mà thôi. Hắn ôm lấy nàng về giường, nhìn thấy nước mắt nàng ướt đẫm, hắn biết nàng không có cách nào chấp nhận hắn.

Hắn cầm lấy cổ áo nàng, xé rách. Nơi đó của nàng vẫn đẹp không cách nào dời mắt được.

Hắn ôm lấy mặt nàng, cúi đầu xuống hôn nàng cuồng nhiệt. Hai tay hắn mạnh nhẹ khiêu khích cơ thể nàng.

"Gọi ta "Phong"! Gọi ta "Phong" đi!" - Hắn van nài nàng.

Nhưng nàng mãi mãi chẳng thể gọi nổi nữa. Nàng chỉ thấy một cỗ đau đớn, từ trái tim đến thân thể. Hắn nâng mông nàng lên, cuối cùng đã cảm nhận được chút ướŧ áŧ, nhưng đó lại là máu của nàng.

Nàng ngu ngốc biết mấy. Ngày trước thì đem cả trái tim dâng cho hắn, để hắn tuỳ tiện chà đạp. Hiện tại nên xu nịnh hắn thì nàng không có cách nào làm được.

Hắn thở dốc, gầm lên bên tai nàng. Trước đây, nàng có thể cảm thấy đó là một loại ấm áp, một loại hoà hợp. Nhưng lúc này, nàng chẳng còn cảm giác được gì ngoài kinh tởm. Tai nàng văng vẳng nghe thấy tiếng kêu rên của A Tú. Hoá ra mãnh liệt đến mấy, cuồng nhiệt đến mấy đều là chia đều cho mọi người. Nàng đau đớn nghĩ.

Sau một hồi kịch liệt thì nàng mệt mỏi ngất đi. Đến lúc tỉnh lại thì thấy hắn vẫn ở bên cạnh, ôm lấy nàng ngủ. Cho dù căm ghét hắn, hận hắn đến mấy, nàng vẫn chẳng nỡ đánh thức hắn. Có lẽ số kiếp của nàng chính là khốn nạn như vậy.

Đi một vòng lớn, nàng mới phát hiện, hoá ra tình yêu của nàng đối với hắn vẫn còn ở đó. Nàng mím môi, cố gắng để không khiến hắn thức giấc.

Nói hắn dơ bẩn gì chứ? Hay cứ nói đại ra là không chịu nổi cảnh hắn vẫn ngày ngày ân ái với người khác đi. Nếu nàng thật sự tuyệt tình, nàng đã không thèm để ý chuyện hắn với A Tú như thế nào rồi.

Nàng nhớ lại những ngày trước lúc sóng gió ngày trước, nếu nàng thức dậy trước hắn đều sẽ mân mê tay hắn hoặc mặt hắn.

Nàng đau buồn nhận ra, những ngày đó thật sự đã qua đi rất lâu rồi.

Phong, ta thật sự nhớ chàng biết mấy. Nhưng chàng đã không còn tồn tại nữa rồi. Nếu chàng còn ở đây, chàng chắc chắn sẽ không để cho con chúng ta chết oan uổng như vậy đâu, có phải không?

Người đang nằm đây với nàng, chỉ là một vị Thành chủ xa lạ không hơn không kém.

Ngọc Diệp khẽ khàng nâng tay hắn lên, trườn ra khỏi người hắn.