Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân

Chương 26: Tự do trói buộc




Nàng thấy mình ngủ rất lâu, nhưng những giọt nước vẫn còn đọng trên má.

Nàng muốn lau đi thì thấy những ngón tay của nàng đều đã sưng vù, đang được băng bó chặt bằng những miếng vải trắng tinh. Toàn bộ là sự thật. Toàn bộ là sự thật. Nàng hận không thể đập đầu ngay lúc này mà chết.

"Phu nhân! Phu nhân!".

Châu Hoàn vội chạy đến ngăn nàng. Nàng ngước mặt lên, thì thấy không chỉ có Châu Hoàn đang ở đó. Mà cả Thành chủ đại nhân cũng đang đứng ở phía sau.

Một nỗi ghê tởm lẫn kinh sợ xâm lấn tâm hồn nàng. Nước mắt nàng từng giọt nặng trịch rơi xuống chăn tạo thành từng mảng ướt.

Hắn ở đây để làm gì?

Nàng chịu không nổi, nàng chịu không nổi những chuyện này. Tại sao, nàng phải chịu toàn bộ những chuyện này chứ?

Lần này thì Châu Hoàn không cản nổi nàng, nàng cứ liên tục đập đầu vào thành giường như lên cơn điên. Mã Hoàng không cứu được nàng thì nàng phải tự cứu được nàng. Nàng sẽ tự giải thoát. Không cần nhờ đến ai nữa. Nàng đập hơn chục cái rốt cuộc cũng đã được toại ước nguyện. Vết thương ở đầu vốn mới lành lại hôm trước, hôm nay tiếp tục chảy máu.

Đông Du chạy lên giường kéo tay nàng ngăn lại. Đã quá trễ. Nàng ngửi thấy mùi máu tươi rồi. Là mùi của tự do. Tự do đang đến. Cho dù không chết được, nàng cũng tình nguyện làm một người sống dở chết dở, mãi mãi không phải tỉnh lại nữa.

"Phu nhân, tại sao người lại ra nông nỗi này chứ?" - Đông Du ôm lấy đầu nàng mà khóc.

Máu chảy ra làm bết sệt những sợi tóc mai của nàng. Nàng nhắm mắt, chờ một cơn bất tỉnh ập tới. Nhưng nó lại không ập tới.

Máu cứ tiếp tục chảy, thấm ướt cả bộ y phục trắng của nàng.

"Còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi đại phu!" - Nàng nghe thấy giọng của Thành chủ vang lên.

Ngọc Diệp ước tất cả những chuyện này đều là giấc mộng. Sau khi nàng tỉnh dậy ở thế giới thực tại, nàng sẽ đem hết những chuyện này quên đi.

Cơ thể nàng nâng lên. Nàng cố mở mắt, nhưng xung quanh đều tối sầm. Tay nàng quờ quạng, cố gắng sờ bàn tay đang ôm lấy người nàng thì phát hiện đó không phải là bàn tay đã dắt nàng vào bái đường.

Nàng muốn kêu la, nhưng nàng la không được.

Trong màn đêm, nàng giãy dụa. Nàng không cho phép hắn đụng đến người nàng, nàng không cho phép.

Tay nàng tìm ra ngực hắn, nàng đấm thình thịch không ngừng. Dường như cú nào cú nấy cũng đều dùng toàn bộ sinh khí trong người ra mà đánh. Nhưng hắn tuyệt đối dửng dưng, giống như mình đồng da sắt vậy.

Lúc nàng được thả ra đặt xuống giường thì mới ngưng đánh nữa. Nàng thở hồng hộc, hai mắt vẫn đen kịt không nhìn thấy gì. Máu vẫn đang đổ ra trên trán nàng không ngừng. Nàng cảm nhận được cổ áo nàng đây sớm đã ướt đẫm máu.

Có một vị đại phu đến coi cho nàng, nhưng nàng quyết không để hắn coi. Nàng phải chết, nàng muốn chết, không chết được thì nàng cũng muốn biến thành người thực vật.

"Nằm im!" - Hắn ra lệnh - "Nếu nàng không chịu yên thân ta sẽ kêu người lấy dây xích chặt chân tay của nàng lại".

Nàng không cần biết, nàng sờ thấy đầu giường, lại bắt đầu điên cuồng đập đầu. Hắn liền khống chế, tới khoá chặt hai tay của nàng.

Lúc này nàng không sao cựa quậy được nữa.

"Mau xem vết thương đi!".

Miếng băng trên trán nàng bị gỡ ra. Mấy chỗ máu đã đông bết dính vào băng bị giật ra làm nàng đau ứa nước mắt. Máu càng chảy ra nhễ nhại. Khí thấm vào làm da đầu của nàng rát buốt.

"Mau chữa đi còn nhìn cái gì?" - Thành chủ ở đằng sau nàng cứ liên tục quát mắng.

Nàng không thấy gì nên cứ ngẩn ngơ như một đứa ngốc, tới khi thấy trên đầu mình rát đành đạch mới biết vị đại phu kia đang rắc thuốc bột lên. Đau quá. Đau quá.

Nàng lại bắt đầu quấy đạp. Nàng dùng chân liên tục đạp mạnh vào bụng hắn, vào ngực hắn, thầm mong hắn có thể buông tha cho nàng. Từng dây thần kinh trên đầu nàng giống như bị bốc cháy. Miệng nàng cứ há rộng ra như một con cá đang thoi thóp, nàng muốn chửi rủa, nàng muốn kêu gào, nhưng tất cả đều hoá hư không, không thể thành tiếng.

Sau một hồi, hắn cũng chịu buông nàng ra. Nàng nằm vật ra giường. Cả người co quằn lại. Những đầu ngón tay cũng co lại vì đau đớn.

Tới khi nàng dần lấy lại được thị giác, đã thấy nước mắt và máu khô đang hoà lẫn vào nhau. Nàng đưa con ngươi ngấn nước lên nhìn hắn. Hai tay không nhịn được mà lại cào chặt xuống giường.

"Sao không để ta chết đi?" - Nàng muốn nói lại vẫn không thể nói được.

Nàng muốn đi theo Bảo Bảo biết mấy, nhưng nàng chỉ còn biết nằm đây ấm ức khóc. Ông trời không thấu nỗi đau của nàng.

Thành chủ kia thấy nàng đã tỉnh, mặc kệ trong mắt nàng có bao nhiêu oán hận, hắn lấy bát thuốc trên tay Châu Hoàn, đưa đến chỗ nàng. Nàng lập tức hất tay khiến chén thuốc bị vỡ làm đôi. Lực đạo mạnh đến mức làm một mảnh sành bắn lên cào xước một bên má hắn.

"Thành chủ... người...".

Tốt nhất là, hắn cho nàng một đao chết ngay tại đây.

Hắn ngồi xuống chỗ nàng, vẻ mặt không có gì là tức giận.

"Nàng còn nhớ Mã Hoàng không?" - Mặt nàng trắng bệch - "Còn nhớ Thiên Dịch không? Còn nhớ Băng Lan không?...".

Hắn từ đâu lấy ra một chén thuốc khác, khuấy đều thổi thổi trước mặt nàng. Hơi nước bốc lên trước mặt nàng đã che đi một nửa sự cố chấp.

"Còn nhớ Tri phủ đại nhân không?".

Hắn đưa cái muỗng đầy thuốc đến nhấn vào môi nàng.

"Nàng có biết bọn họ đang ở đâu không?".

Trong lòng nàng thầm nghĩ đến đau đớn... Kinh Châu Thành.

Một giọt nước mắt ngưng đọng trên má nàng. Hắn nhấn chiếc muỗng của hắn một lần nữa lên môi nàng.

"Bọn họ có thể sống sót được không, đều phụ thuộc vào nàng hết".

Nàng ngây ra một lúc rồi ngoan ngoãn húp hết đống nước thuốc hắn mớm tới.

Nàng cảm thấy không còn gì nhục nhã hơn, không còn gì bất lực hơn. Nhưng nàng còn có cách nào khác sao?

Nàng nằm xuống mơ màng một hồi, rồi thiếp đi. Trong mơ, nàng gặp lại Bảo Bảo, kinh hoàng khi thấy một con chó đang đuổi theo nó. Nàng ra sức chạy theo, ra sức ngăn cản. Không được cắn, không được cắn con của nàng. Khoảng cách giữa Bảo Bảo và con chó đó ngày một gần, mà nàng thì không có cách nào đuổi kịp được nó.

"Bảo Bảo! Bảo Bảo!" - Nàng gào thét, liên tục gào thét, nhưng vô lực - "Bảo Bảo!".

Ngay lúc con chó chạm đến chỗ Bảo Bảo thì đầu nàng đau nhói, nàng choàng tỉnh. Mồ hồi ướt đầm đìa trên trán.

Có một giọt nước nóng ẩm rớt xuống má nàng.

Đó không phải là nước mắt của nàng. Nàng nhìn lên thì thấy Thành chủ. Nàng thất kinh.

Nàng muốn vùng ra khỏi người hắn.

Nàng ghê tởm hắn, ghê tởm chết đi được. Nhưng làm sao nàng đấm hắn, nàng đá hắn nhiều như vậy, hắn cũng không nhúc nhích?

"Hận ta lắm sao?".

Đâu chỉ là hận?

Bảo Bảo chết là do hắn! Nàng điên lên, giáng cho hắn một bạt tai.

Nàng dám cá má hắn không thể nào đỏ bằng má nàng. Nhưng cũng chắc chắn cú đánh của nàng không hề nhẹ.

Không hiểu sao, tát hắn xong nàng lại cảm thấy xót xa. Nàng làm sao vậy chứ?

Nàng nhân lúc hắn còn đang ngây ra đẩy ngã hắn chạy ra ngoài. Nàng ngạc nhiên, hắn đưa nàng đến chính điện của hắn sao?

Đông Du đang đứng ngoài canh thì trông thấy nàng.

"Phu nhân, trời đêm lạnh giá, người không nên ra ngoài!".

Nàng không muốn tiếp chuyện, nàng cần phải biết. Mặc kệ Đông Du cứ lẽo đẽo theo sau, nàng chạy tới nắm đất của Bảo Bảo. Nàng không muốn tin lời của Hoa Nguyệt. Nhưng đúng là Diên ma ma đã chôn đứa trẻ. Bà ta lại là ma ma thân cận của Hoa Nguyệt.

Nàng có thể không tin sao? Bảo Bảo, nếu thi thể của con thực sự không có ở đây, mẹ chắc chắn sẽ gϊếŧ chết đám người đó. Mẹ có một trăm cái mạng, mẹ không sợ chúng!

Nàng dùng những ngón tay mới sáng nay bị băng bó cắm sâu xuống nắm đất lạnh, bắt đầu đào bới.

"Phu nhân làm gì vậy?" - Đông Du hét lên cố ngăn nàng.

Nhưng nàng mặc kệ, nàng phải biết! Nàng phải biết!

"Để nàng ấy đào!".

Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Thành chủ đang nghiễm nhiên đứng ở phía sau.

Nàng nhào đến, túm lấy cổ áo hắn, sức lực mạnh đến nỗi làm vết thương ở đầu ngón tay nàng bật máu. Nàng muốn hét vào mặt hắn: "Bảo Bảo của nàng đâu? Bảo Bảo của nàng đâu rồi?".

Nàng dùng hết sức bình sinh xô hắn, đấm hắn. Nàng muốn hắn phải nói ra. Nói ra mau! Nói ra mau!

Hắn nắm lấy tay nàng.

"Đi theo ta!".

Nàng để mặc hắn kéo nàng đi. Hắn kéo nàng đến từ đường trong cung.

Tới đây thì có tác dụng gì chứ? Nàng không hiểu!

"Ta đã ra lệnh cho Diên ma ma thiêu thi thể của đứa bé đó, lấy tro cốt để vào đây".

Hắn đi đến một bài vị trong hàn ngàn bài vị rải khắp bức tường trên từ đường, khẽ vuốt tấm bia gỗ lướt xuống một cái lọ gốm ở dưới. Trên tấm bia khắc tên: "Bảo Thế tử".

Là Bảo Bảo sao? Nàng ôm lấy cái lọ hắn đang cầm trên tay, mừng rỡ mà trào nước mắt.