Vì Vũ Hàn Nguyệt đã tạm thời từ chối lời đề nghị của Long Tiêu Dạ nên bây giờ gặp mặt anh có hơi lúng túng, khó đối diện với nhau.
Chiều đó sau khi rời khỏi Star Lord Long cô đã gọi điện hẹn gặp Bùi Viện tại một quán cà phê nhỏ ven đường.
Cô phải đợi mất một lúc mới thấy sự xuất hiện của cô ta, ả có lẽ đoán được mục đích của cô trong cuộc gặp này nên hơi đề phòng.
Lúc tới vẫn có nét tự tin ngồi xuống ghế, Vũ Hàn Nguyệt nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:" Bùi Viện, cô tới trở ba phút!!".
"Chỉ là vài phút, cô cần để ý tiểu tiết vậy không?!".
Cô ta ung dung trả lời, còn không quên kêu nhân viên phục vụ lại gọi một ly nước cam.
Cô nhìn lên, sắc mặt nghiêm nghị thẳng thắn trách móc:" Tôi là một thương nhân, ba phút ngắn ngủi đối với cô thì tôi đã kiếm được hàng đống hợp đồng rồi.
Hơn nữa bản thân cô là một nghệ sĩ chẳng lẽ nào lại không có quan niệm về thời gian à!!".
- Vậy Nguyệt tiểu thư sao lại rảnh rỗi tìm tôi thế, cô muốn gì đây!?.
Vũ Hàn Nguyệt khoanh tay ánh mắt vô tình lạnh lùng đáp lại:" Câu này phải do tôi nói mới đúng! Rốt cuộc cô muốn gì từ tiểu Minh??!".
Bùi Viện không hề giả vờ ngây thơ đơn thuần giống như trước mặt Vũ Minh Đạo mà cười cợt:" Hahaha cô đoán xem.
Anh ta vừa có tiền lại say mê tôi như vậy, còn là người thừa kế của Vũ gia thì hà cớ gì tôi phải bỏ qua miếng mồi ngon chứ!!".
- Cô không sợ tôi ghi âm lại rồi đưa cho thằng nhóc đó sao?!
Ả ta vẫn dửng dưng đắc ý mà chẳng lo lắng chút nào:" Nếu cô thật sự đưa ra thì tôi sẽ dùng bộ dạng đáng thương nói đó là lời thoại trong một cảnh quay ở bộ phim mới.
Đến lúc đó thì cô nghĩ anh ta sẽ tin ai đây?!".
Vũ Hàn Nguyệt lấy ra một xấp ảnh cùng vài đoạn video hướng về phía cô ta ném lên bàn một cách dứt khoát:" Vậy quá khứ dơ bẩn này thì sao? Cũng là cảnh quay trong phim, cô định dùng cái lời thoại vừa ngu ngốc vừa cũ rích này ra!?".
Bùi Viện trực tiếp gạt bỏ chúng vào thùng rác, chìa tay ra nhún vai kiêu ngạo:" Quá khứ chẳng đáng được quan tâm, tên em trai của cô sẽ bỏ qua thôi.
Tôi cũng chỉ vốn là muốn lợi dụng anh ta kiếm chút hơi, nhưng ai ngờ anh ta lại yêu tôi, là lỗi của anh ta chứ chẳng liên quan đến tôi!!".
- Cô chắc chắn muốn ở bên nó?!
- Đương nhiên.
Cô đứng dậy, đặt một ít tiền xuống đáy ly trà mình gọi lúc đến.
Phủi quần áo rồi đáp:" Vậy tuỳ cô, nếu thích thì cứ tiếp tục.
Tiền, đấy là thứ nhà tôi chất đống trong kho...".
Sau đó thì quay người leo lên xe ôtô rời đi, chỉ còn một mình Bùi Viện ngồi tự mãn ở đó.
Cô ta cầm điện thoại bấm đến số của Bùi Dung và gọi:" Alo, chị à!".
Bùi Dung đang quay tại phim trường rất bận rộn nên khẩn trương nhấc máy:" Alo, lần này gặp Vũ Hàn Nguyệt kết quả thế nào?".
- Chỉ qua là một con mèo còn hơi sữa, em nói chút liền sử lý được.
Việc của chị chính là tìm cách tiếp cận và ngủ được với tên Long Tiêu Dạ kia.
Tới lúc thành công thì chúng ta sẽ được sống trong nhung lụa không lo chuyện tiền bạc, không cần sống cực khổ như bây giờ.
- Haha được.
...----------------...
Thật ra Vũ Hàn Nguyệt sớm đã lường trước được việc này nên đã có dự tính riêng.
Cô đã kêu Ithilt đặt riêng một chuyến máy bay quay về Thành Đô vào sáng ngày mai.
Bây giờ chỉ còn gọi điện cho Vũ Minh Đạo nói với cậu ta một tiếng là ổn.
Đến khi về tới biệt thự, cô đi lên thư phòng, đến tủ sách lướt ngang qua một lượt rồi dừng lại, cầm ra một quấn sách trông khá cũ kĩ do cô mang tới có tên:" Huyết nhuộm đỏ minh hôn".
Từ bên trong lấy ra tấm thẻ nhớ, cẩn thận cất vào túi sách rồi theo hướng bàn đi lại.
Cô cầm điện lên bấm máy cho Vũ Hàn Tường đang đánh cờ nói:" Alo ba à!".
Ông ta vui vẻ nhấc máy trả lời cô:" Alo, ba nè, con gọi có chuyện gì vậy?!".
- Ba đang làm gì đó?
- Thì đang đánh cờ tướng với lão Triệu thôi.
Âm điệu hơi lo lắng ngập ngừng thông báo tới ông:" Ờ...!thì...!chả là ngày mai con dẫn bạn về chơi đó nha!!".
" Cạch".
Ông ta vẫn rất bình tĩnh nhẹ nhàng đánh cờ tiếp, chỉ hỏi:" Bạn nào thế!?".
" Bạn trai".
Vũ Hàn Tường vừa nghe dứt câu có chút bằng, đến ly trà trên tay cũng rơi xuống đất, ngay sau chính là hốt hoảng lớn tiếng kinh ngạc:
" Cái...cái gì cơ? Bạn trai? Tên nhóc Long Tiêu Dạ hả??!".
Cô vội vàng trấn an tâm trạng ông:" Người bình tĩnh chút, không cần thiết phải kích động như vậy đâu, còn một số bạn bè khác nữa!!".
Lão già này vừa vui mừng vừa phấn khích chưa nói chưa rằng đã chạy về biệt phủ Vũ gia để mặc Trần Lục ngồi ngơ ngác chưa hiểu gì.
Cũng chẳng để cô nói hết đã cúp điện thoại một mạch đẩy cửa đi vào nhà bếp hết dặn dò hạ nhân chuẩn bị thức ăn rồi bày trí lại nhà, dọn dẹp sạch bóng tất cả mọi thứ mới chịu thoả lòng mà dừng lại.
Vũ Hàn Nguyệt bên đây thở dài lại gọi điện cho Vũ Minh Đạo chán nản, ủ rũ nằm dài trên giường.
" Reng reng reng "
Cậu ta đến với tay nhấc máy cũng chậm chạp, âm thanh thẫn thờ trả lời:" Alo~ Ai vậy!?".
Thấy giọng điệu này của cậu ta cô liền tức giận, chẳng qua vì kế hoạch vẫn cố kìm chế lại mà không chửi mắng:" Vũ Minh Đạo! Đến người chị gái này cũng chẳng muốn nhận nữa rồi phải không hả!??".
" Ồ, chị Nguyệt.
Gọi em chi vậy!? Em mệt lắm, vạn nhất không có chuyện gấp thì đừng làm phiền em!!".
Cậu ta thờ ơ đáp lại.
- Hơ~ Mày được đấy, vốn chị mày còn có tin vui muốn báo.
Nhưng giờ chắc chẳng cần nữa rồi, cúp máy đây!!.
Vũ Minh Đạo bật người dậy ngồi khoanh chân khoanh tay trên giường nhìn vào điện thoại gấp gáp:" Ây ây giỡn mà giỡn mà.
Tin vui gì chị mau nói đi!! Có liên quan đến em đúng chứ!?".
" Biết sai rồi à?! Biết gọi chị Nguyệt rồi à.
Ta tưởng mày nằm chết dấp ở nhà luôn, không thèm nhìn tên người gọi cơ!.
- Sai rồi em sai rồi, chị tiết lộ chút đi.
Vũ Hàn Nguyệt ra khỏi, bước xuống cầu thang rót ly nước hơi ấm, uống một ngụm xong trở lại thư phòng:" Mai em cùng Bùi Viện về Thành Đô một chuyến...".
Cậu ta nghe tới đâu liền mở miệng ngắt lời cô:" Chỉ hai bọn em thôi sao?!".
Bị cắt ngang khiến cô vội cùng bực bội, cau có lớn tiếng nói tiếp:" Câm mồm, chị mày còn chưa nói hết.
Đi cùng chị, Long Tiêu Dạ với đám người Thiết Nan nữa!!!".
Khuân mặt cậu ta giờ mới vui vẻ hí hửng hỏi cô:" Về ra mắt ba mẹ đúng không?!".
" Xem như vậy đi, em vui là được rồi!!".
Vũ Minh Đạo lòng hơi bất an, lưỡng lự mãi mới hỏi:" Chị, em có thể hiểu như chị đã đồng ý cho em quen với Viện Viện chưa!?".
Vũ Hàn Nguyệt chống tay lên trán day day, nhắm nghiền mắt lại cho cậu ta chút hy vọng:
" Ừ ".
Cậu ta nhảy cẫng lên cầm điện thoại quay vài vòng trong phòng, nhưng chợt suy nghĩ lại nghi hoặc:" Chị nói thật chứ? Không đùa đâu nha!!?".
" Chẳng nhẽ chị đây lại đi lừa gạt thằng nhóc như em à!? Không đồng ý thì em sẽ chia phay cô ta à?!".
" Chắc chắn là không bao giờ!!!".
Cậu kiên định, sắc mặt nghiêm túc đáp trả.
" Tút tút tút..."
Vũ Hàn Nguyệt trực tiếp, nhanh chóng, chẳng hề chần chừ tắt máy.
Nữ nhân này đều nghe không nổi cái cảm xúc của người trẻ khi tình yêu chớm nở rồi.
Cầm cuốn sách vừa nãy mở ra trang cuối cùng, một tấm ảnh được kẹp ở đây.
Là ảnh chụp Doãn Lam với máu tóc đen, con ngươi màu đỏ trong bộ đồ cứu hỏa, vuốt ve nhìn chăm chú tự mình độc thoại:" Hạ Xuyên đúng là càng ngày càng giống với anh rồi.
Sẽ lớn hơn dũng cảm như anh năm đó...!có đúng không Doãn Lam?!...."
Tâm tình cô dần lặng xuống, mỗi khi nhìn người đàn ông này đều không thể kìm lòng, mắt rưng rưng rơi lệ...!Anh ta là ai đây? Là ai, quan trọng như thế nào mà lại khiến một nữ nhân vô tình, lạnh lùng kiêu hãnh, người lạnh nhạt luôn đề phòng, từ chối hàng ngàn người lại rơi nước mắt chỉ vì tấm ảnh đây??