Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 32: Ngoại Truyện 1: Thành Viên Mới




Bệnh viện Trung tâm thành phố....

" Sao hả???? Thế nào hả?" Tử Kỳ túm tay Tú Viên vừa đi ra từ phòng khám, hỏi liên tục....

Tú Viên vẻ mặt bình thản không nói gì, tiện tay đưa tờ giấy đang cầm cho Tử Kỳ...

Tử Kỳ nhận lấy tờ giấy, đọc nhanh qua... hai mắt bỗng sáng rỡ...

" Có rồi... có rồi.... hahahah... Tú Viên... chúc mừng... chúc mừng.... hahah...."

" Này... này... bình tĩnh chút... người có thai là mình... cậu làm gì cao hứng dữ vậy?" Tú Viên cằn nhằn Tử Kỳ nhưng môi cô cũng không kìm được mà vẽ

lên nụ cười hạnh phúc...

" Hahahah.... mình vui dùm cậu..." Tử Kỳ nhìn mãi vào tờ giấy siêu âm.

" Thích thế thì mau mau kiếm một "em" đi"

" Không vội không vội... năm nay mình còn muốn tham gia đua xe... hai tháng nữa là tới...."

" Hừ... đua với chả đấu..."

Tú Viên không thèm nói nữa liền xoay người bỏ đi trước, Tử Kỳ vẫn còn lâng lâng dùm Tú Viên không phản ứng kịp nên bị bỏ lại một đoạn. Cầm tờ giấy siêu âm ở ngoài không tiện cho lắm nên cô cho vào túi xách đuổi theo Tú Viên rồi đưa cho cô ấy.

" À... mình đi tới công ty... cậu về đi..." Tú Viên vừa nói vừa bắt một chiếc taxi.

" Giờ hết giờ làm rồi... Không về nghỉ ngơi à... còn đi làm?" Tử Kỳ chặn cửa taxi lại, nhăn nhó ngăn cản.

" Đi báo tin chứ...." Tú Viên cười cười nháy mắt với Tử Kỳ.

" À... " Tử Kỳ cười to. Hôm nay là giữa tuần tên Mặc Kỳ Phong kia thường làm tăng ca.

Tử Kỳ nhìn theo Tú Viên lên xe, xe chạy đi cô vẫn đứng ngẩn ra một lúc rồi mới đi lấy xe của mình.

" Ahh..." Tử Kỳ chợt nhớ lại chưa đưa tờ giấy kết quả siêu âm cho Tú Viên. Vội điện thoại cho cô thì cô nói về nhà đưa lại sau cho cô, không cần vội.

Hôm nay, Mặc Kỳ Hàn có việc tới hơn tám giờ tối mới về nhà. Anh bước vào phòng, nhìn thấy túi xách và áo khoác của cô mới biết là cô đã về... chắc là đang tắm... anh nghĩ thế.

Điện thoại trong túi xách của cô vang lên, anh mò mẫm tìm điện thoại thì đụng phải một tờ giấy gì đó.

Lôi ra xem thì đập vào mắt là hình siêu âm và dòng chữ " Thai được hai tuần rưỡi" và sau đó.. chả quan tâm thông tin gì trên tờ giấy đó nữa... tất nhiên là tên thai phụ cũng bị anh bỏ qua tất....

Buông tờ giấy xuống, anh cười cười ngồi xuống giường, mắt dán vào cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt kia, mặc cho cái điện thoại đáng thương kia reo lên inh ỏi.

Rất nhanh cửa nhà vệ sinh mở ra... Tử Kỳ trong bộ đầm ngủ hai dây màu đen rất quyến rũ bước ra. Tay cầm khăn lau lau tóc, nhìn thấy biểu cảm của anh thì khó hiểu vô cùng.

" Cái này.... " Anh đưa tờ giấy siêu âm ra và hỏi cô.

" À... đúng... có rồi" Tử Kỳ nào hay biết ai kia đâu có đọc kĩ tờ giấy đó. Cô bình thản đi lại giường, ngồi xuống.

Anh cười một cái rồi vươn tay kéo cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi:

" Vậy... có nghe mệt không?"

" À... không biết nữa...."

" Nó động đậy chưa?"

" Uầy... mới có hai tuần làm sao động đậy được"

" Ừ..."

Tử Kỳ thấy anh hỏi như vậy cũng hoi khó hiểu nhưng dù sao con của Mặc Kỳ Phong vẫn là cháu ruột của anh, quan tâm là bình thường thôi.

Đợi đã... có gì đó sai sai thì phải...

Tử Kỳ nhìn xuống bàn tay đang vuốt nhè nhẹ lên bụng mình, nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút bỗng cô phá lên cười.

" Lão đại.... anh... anh.... hahaha.... "

" Chuyện gì?" Anh nhíu mày nhìn cô.

" Không phải là anh nghĩ em có thai đấy chứ?" Tử Kỳ xoay người lại nhìn anh, nín cười mà hỏi.

" Hả???"

" Haha... là của Tú Viên và Kỳ Phong"

Mặc Kỳ Hàn nhíu mày nghĩ nghĩ rồi thở dài một cái... thật mất mặt quá đi..

Nhìn anh xịu xuống, Tử Kỳ cứ tưởng anh thất vọng vì cô không có thai nên vội vàng ôm anh để an ủi... ai nào nghĩ được lão đại chỉ là mất mặt vì đọc không kĩ thôi...

" Anh đừng vội mà... há..." Tử Kỳ chớp chớp mắt....

Anh lại tiếp tục suy nghĩ.... Từ Ân Nhã đã có thai, Tú Viên cũng có thai.... Tử Kỳ nhà anh cứ im im như thế bọn Ngô Ngạn và Mặc Kỳ Phong sẽ cười rụng răng mất... anh không thể chịu thua được....

Linh cảm có chuyện không ổn, Tử Kỳ nhích nhích ra khỏi người anh....

" Em nói anh không được làm loạn đấy.... anh hứa với em rồi nha... chỉ hai tháng nữa thôi mà"

Hai tháng nữa là tới cuộc đua xe mà cô mong nhất đấy....

" Giờ anh không muốn giữ lời hứa nữa..."

Anh không nói nhiều lời nữa, trực tiếp đè cô nằm dưới.

" Không... không được.... đây.... mang vào" Tử Kỳ lôi dưới gói ra một cái gì đó đó đưa cho anh.

" Hừ.... vô ích" Anh gạt phăng cái đó qua một bên, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bất lực, cô đành thở dài: " Em uống thuốc vậy..."

Anh cười một tiếng vùi đầu vào cổ cô, nói khẽ: " Hết thuốc rồi... em quên à?"

" Áhh.... anh là tên lừa gạt.... anh đi chết đi.... " Tử Kỳ khóc không thành tiếng.... nhưng còn đang lẩm bẩm thì môi đã bị ai khóa lại...

Có vẻ như ai đó rất tập trung vào chuyên môn nên cả ngày hôm sau Tử Kỳ không thể nào bước xuống giường... thậm chí còn bị Tú Viên cười thúi mũi... Từ Ân Nhã thì rất có tâm... không gặp được nhưng cũng góp vui qua điện thoại...

Và... ông trời không phụ người có lòng... một tháng sau....

" Mặc.... Kỳ.... Hàn..... anh vừa lòng anh chưa"

Ai đó hung hăng đi từ nhà vệ sinh ra, chống nạnh nhìn "hung thủ" đang bình thản nằm trên giường.

" Rất vừa lòng...."

Ahhh.... Tử Kỳ thật muốn giết người nha....

Chỉ có hai tháng thôi mà không cho cô....

Hung hăng là thế nhưng khi cầm tờ giấy siêu âm trên tay... ai đó lại dịu dàng lạ....