Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 88: 88: Thôn Nhỏ Điềm An 2





Giang Kiến Thành che giấu suy nghĩ thật của mình về Lệ Mạc Tây.

Ông mỉm cười nhìn hắn, cười phá lên: "A, hoá ra là con rể tương lai đến chơi.

Nào Noãn Chanh, mau đưa bạn trai về nhà mau!"
Nhìn thấy thái độ niềm nở của Giang Kiến Thành, Lệ Mạc Tây thở phào một tiếng, xem như ải phụ huynh, hắn đã qua.

Căn nhà họ Giang ở nằm trong con ngõ nhỏ ở thôn Điềm An, xe của Lệ Mạc Tây không vào được trong, hắn lại mang rất nhiều đồ nên phải di chuyển nhiều chuyến.
Giang Noãn Chanh thấy Lệ Mạc Tây vất vả, có chút thương xót nhìn hắn: "Hay là tôi đi với anh nhé! Tôi đã nói đừng mang nhiều đồ mà, ai bảo anh không nghe!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
2.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
3.

Một Ngàn Năm Về Sau
4.

Alpha Vị Hoa Hồng
=====================================
Lệ Mạc Tây đẩy cô vào trong nhà: "Em cứ ở lại với ba đi.


Những thứ này là tâm ý của tôi, em không thể nói thế được!" Lệ Mạc Tây mang nhiều đồ đến không phải muốn nói với ba cô, hắn hoàn toàn có thể chăm sóc Giang Noãn Chanh sao?
Lệ Mạc Tây ở bên ngoài vận chuyển đồ, trở thành một shipper giao hàng đúng hiệu.

Lúc này, Giang Kiến Thành từ trong bếp ra ngoài, vẫy tay gọi Giang Noãn Chanh vào trong.

Không còn dáng vẻ tươi cười, niềm nở như khi có Lệ Mạc Tây bên cạnh.
"Tiểu Chanh, ba không quản chuyện yêu đương của con, nhưng tuyệt đối không thể xem mối quan hệ này là thật.

Thân phận của hắn thế nào, không cần ba nói con cũng biết.

Gia đình chúng ta và Lệ gia không chung một chuyến tuyến, sẽ không có kết quả gì đâu.

Hơn nữa..." Nói đến đây, ánh mắt Giang Kiến Thành tối dần.

Những lời muốn nói lại không có cách nào biểu hiện ra bên ngoài.
Giang Noãn Chanh không hiểu tâm tư sâu trong lòng Giang Kiến Thành, chỉ đơn thuần cho rằng ông không đồng ý quan hệ của cô và hắn vì vấn đề môn căn hộ đối mà thôi.

Cô cười cười, nói cho qua: "Ba cứ yên tâm, con tự biết bảo vệ mình.

Con là ai chứ, Giang Noãn Chanh làm sao cho phép người khác tổn thương bản thân!"
Giang Kiến Thành lắc đầu: "Tiểu Chanh, mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ.

Quan hệ của nhà họ Lệ và nhà họ Hàn thế nào, con không biết được.

Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã có hôn ước từ nhỏ, chưa kể mấy năm nay tin tức về bọn họ nhiều như điếu đổ.

Nói chung, con yêu thì được, còn về lâu dài thì tuyệt đối đừng.

Ba không chấp nhận Lệ Mạc Tây là con rể của nhà này!" Trong mối quan hệ của Lệ Mạc Tây và nhà họ Hàn, còn một mối quan hệ mà Giang Kiến Thành chưa nói với Giang Noãn Chanh, mối quan hệ này rất quan trọng.
Giang Noãn Chanh nhận ra thái độ của ông rất nghiêm túc.

Cô tinh ý phát hiện mọi chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.

Giang Noãn Chanh nhíu mày, hỏi dò: "Ba, có phải ba có chuyện gì giấu con không?" Từ ngày mẹ đi, Giang thị sụp đổ, Giang Noãn Chanh đã cảm thấy Giang Kiến Thành có tâm sự, nhất định ông đang giấu cô điều gì đó.
Giang Kiến Thành lắc đầu, nhanh chóng che đậy cảm xúc của mình: "Con là con gái của ba, là đứa con duy nhất của Giang Kiến Thành này, ba làm sao có chuyện giấu con? Nhà họ Giang xảy ra chuyện, ba cảm thấy có lỗi với con vô cùng.

Chỉ muốn con mãi mãi khoẻ mạnh, không bao giờ bị tổn thương.

Tiểu Chanh, trên đời này có vô số đàn ông hợp với con, không phải chỉ có Lệ Mạc Tây!"
Ông biết nếu hiện tại ông làm lớn chuyện, chia cắt Lệ Mạc Tây và con gái, Giang Noãn Chanh sẽ không vui, quan hệ hai cha con bị ảnh hưởng.

Vì vậy, ông có thể chấp nhận hai người họ yêu nhau, nhưng còn tính đến chuyện lâu dài, muốn kết hôn thì không thể nào.

Hơn nữa, nhà họ Lệ làm gì có chuyện dễ dàng để Giang Noãn Chanh bước chân vào gia tộc hào môn danh giá?
"Ba yên tâm, con tự biết điều.

Con gái biết bản thân con không hợp với Lệ Mạc Tây.


Bây giờ con vẫn còn trẻ, yêu đương cho biết trải nghiệm, chưa tính đến chuyện lâu dài đâu!" Giang Noãn Chanh cho rằng bản thân đã nghĩ nhiều.

Vì chuyện nhà họ Giang, trong lòng Giang Kiến Thành chỉ canh cánh bốn chữ "môn căn hộ đối".
Giang Noãn Chanh và Giang Kiến Thành đều không biết, cuộc trò chuyện của bọn họ đã bị Lệ Mạc Tây nghe thấy hắn.

Lệ Mạc Tây không ngờ Giang Kiến Thành ngoài mặt niềm nở, đón chào hắn, sau lưng lại lo sợ đủ điều.

Chung quy vẫn là hắn thể hiện không tốt, không đủ để ông tin tưởng.
Giang Noãn Chanh rời đi, Giang Kiến Thành đi đến cái tủ trong góc phòng.

Ông mở ngăn kéo đầu tiên của cái tủ, lấy ra một bức ảnh rất mới.

Thực tế, bức ảnh này đã có từ rất lâu, chẳng qua Giang Kiến Thành giữ rất cẩn thận nên nó mới không bị mai một theo thời gian.
"Bà nhìn xem, ông trời muốn nhà họ Giang phải đối đầu với nhà họ Hàn.

Tiểu Chanh và đứa con gái đó cùng tranh giành một người đàn ông, bà nghĩ ai sẽ là người chiến thắng?" Giang Kiến Thành chạm tay lên bức ảnh cũng là chạm tay lên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ.

Trong ảnh là hình của một người phụ nữ đứng trong ánh mặt trời.

Nét mặt bà u buồn, cơ thể gầy gò thiếu sức sống.

Nhưng trong mắt Giang Kiến Thành, bà vẫn là người xinh đẹp nhất.
Chưa xét đến Giang Noãn Chanh nghĩ thế nào về Lệ Mạc Tây nhưng Giang Kiến Thành nhìn ra, Lệ Mạc Tây đối xử thật lòng với con gái của ông.

Đối với cuộc chiến này, Giang Kiến Thành nghĩ con gái sẽ chiến thắng.

Tuy nhiên, ông không hy vọng cô bị cuốn vào vòng xoáy này.
[...!]
Bữa tối, Lệ Mạc Tây chủ động đứng bếp.

Giang Noãn Chanh thân là chủ nhà, theo phép không thể để khách làm việc một mình, vì thế cũng theo chân Lệ Mạc Tây xuống bếp.

Lệ Mạc Tây quả thực là một người đàn ông tài giỏi, hắn có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.


Rất nhanh, Lệ Mạc Tây đã làm đầy đủ một bàn thức ăn.

Giang Noãn Chanh chỉ vào bếp cho đủ nhân sự.
Ăn tối xong, Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh cùng rửa bát, sau đó thì đi ra ngoài đi dạo.

Thu nhập chính của thôn Điềm An là từ những ruộng lúa nên chỉ cần bước chân ra khỏi nhà thứ đầu tiên nhìn thấy sẽ là ruộng.

Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh cứ tiến thẳng về phía trước, không rõ là đi đâu.
"Anh chắc chắn không quen những thứ này!" Giang Noãn Chanh nhìn bốn bể là đồng ruộng, bật cười nói với Lệ Mạc Tây.
Lệ Mạc Tây nắm lấy tay cô: "Không phải trước kia em cũng không quen sao? Bây giờ em giúp tôi làm quen là được, không phải ư?"
Giang Noãn Chanh trước kia là thiên kim tiểu thư, hiện tại gia cảnh thay đổi, cuộc sống của cô cũng có nhiều biến đổi.
Giang Noãn Chanh không phủ nhận câu nói của Lệ Mạc Tây vì hắn nói không sai, cô cũng đã từng có thời gian không quen với những điều này.

Giang Noãn Chanh đáp: "Dù nhà họ Giang không sụp đổ, gia thế nhà họ Giang cũng không thể so bì với nhà họ Lệ.

Anh hiểu điều tôi nói mà, đúng chứ? Chúng ta ở bên cạnh nhau thế này, tương lai sẽ xảy ra rất nhiều chuyện!"
Ba nói không sai, hai gia đình không môn căn hộ đối, không sớm thì muộn sẽ xảy ra tranh cãi.

Tuy Giang Noãn Chanh không hy vọng quá nhiều về đoạn tình cảm của cô và Lệ Mạc Tây, nhưng không hiểu vì sao cô vẫn không kìm được mà hỏi hắn.
Lệ Mạc Tây ôm lấy Giang Noãn Chanh từ phía sau, cằm tựa lên bả vai cô.

Hắn thì thầm: "Tương lai xảy ra việc gì? Noãn Chanh, có phải tôi nên vui vẻ vì em đã nghĩ đến chuyện tương lai cùng tôi không? Nhưng dù sao cũng phải nói, tôi sẽ không để ai bắt nạt em.

Nếu có, cũng chỉ có thể là tôi!"
Giang Noãn Chanh không đẩy hắn ra, cười khẽ: "Vậy ư?" Tương lai của cô và hắn có thể tốt đẹp như lời hắn nói ư?.