Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 76: 76: Bảo Mẫu Bất Đắc Dĩ





Giang Noãn Chanh đã định ngay ngày hôm sau sẽ mang vòng đến Lệ thị trả Lệ Mạc Tây nhưng công việc quá nhiều khiến cô quên mất.

Chiếc vòng cứ thế bị Giang Noãn Chanh đánh rơi vào dĩ vãng.

Hôm nay Kiều Xảo có một cảnh quay ở ngoại ô thành phố, nhưng Giang Noãn Chanh không đi theo vì cô đã sớm được Kiều Xảo giao cho một nhiệm vụ khác.
Đúng bốn rưỡi chiều, sau khi hoàn thành tiết phụ đạo thêm ở trường, Giang Noãn Chanh đã có mặt tại một trường mẫu giáo.

Dựa theo bức ảnh Kiều Xảo đã đưa, cô nhìn thấy một bé trai đang được cô giáo dẫn ra.

Giang Noãn Chanh chạy đến: "Chào cô, tôi là Giang Noãn Chanh, hôm nay tôi sẽ phụ trách đón bé về!"
Cô giáo nhìn thấy Giang Noãn Chanh liền giao bé trai cho cô: "Tôi đã nghe mẹ đứa bé nói rồi.

Kiều Trọng giao cho cô nhé, cô đưa bé về cẩn thận!"
Giang Noãn Chanh đón lấy bé trai.

Đứa bé lần đầu tiên gặp mặt cô nên gương mặt ngơ ngác, ngây thơ nhìn Giang Noãn Chanh.

Đợi đến khi cô giáo đi, đứa bé kéo kéo vạt áo Giang Noãn Chanh, hỏi rất nhỏ: "Chị là trợ lý mới của mẹ em phải không?"
Câu hỏi này của đứa bé khiến Giang Noãn Chanh giật mình.

Kiều Xảo chỉ nói với cô đi đón trẻ nhỏ, không nói cho cô thân phận của đứa bé là ai.

Giang Noãn Chanh đưa đứa bé rời khỏi đám đông, đi xa xa cô mới nói: "Phải, chị là trợ lý của mẹ em.


Nhóc con, mẹ em thật sự là Kiều Xảo ư?" Tất nhiên Giang Noãn Chanh không tin Kiều Xảo đã có một đứa con, lại còn lớn đến mức này.
Cậu nhóc gật đầu, học theo ngữ khí của Giang Noãn Chanh, nói rất nhỏ: "Phải, em là con của mẹ Kiều Xảo, em tên là Kiều Trọng, năm nay em đã bốn tuổi rồi.

Chị, chị tên gì vậy?" Cậu nhóc rất hoạt bát, ở bên cạnh Giang Noãn Chanh líu lo không ngừng.
Giang Noãn Chanh thêm một lần sửng sốt.

Cậu nhóc đích thực là con của Kiều Xảo, hơn nữa đã được bốn tuổi rồi.

Giang Noãn Chanh nhớ rất rõ, năm năm trước là khoảng thời gian Kiều Xảo bước chân vào giới showbiz.

Nói đúng hơn, phải là cô ấy mang theo Kiều Trọng bước vào giới showbiz.

Bỗng dưng Giang Noãn Chanh cảm thấy thấp thỏm, nếu chuyện này lộ ra ngoài, sự nghiệp của Kiều Xảo sẽ tan tành mây khói.
Giang Noãn Chanh ngồi sụp xuống, cô giữ lấy Kiều Trọng, nói với cậu nhóc: "Chào em, chị là Giang Noãn Chanh, em có thể gọi chị là Noãn Chanh!"
Dường như Kiều Trọng nhận ra sự lo lắng trong đầu Giang Noãn Chanh, cậu nhóc đáp: "Chị đừng nghĩ nhiều.

Em biết em là một bí mật của mẹ, không thể công bố ra bên ngoài nên em sẽ không để ai biết mẹ em là Kiều Xảo đâu!" Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Kiều Trọng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.

Dù Kiều Xảo chưa từng dặn cậu những chuyện này nhưng cậu đều biết cả.
Giang Noãn Chanh định khen cậu nhóc thông minh thì điện thoại của Kiều Xảo gọi tới, cô vẫn giữ lấy Kiều Trọng, mở loa ngoài để cậu nhóc có thể nghe thấy giọng nói của mẹ mình: "Kiều Xảo, là tôi đây!"
Bên này, Kiều Xảo vừa hoàn thành cảnh quay, đạo diễn cho phép nghỉ mười lăm phút.

Cô chớp lấy thời cơ liền gọi điện cho Giang Noãn Chanh: "Cô đã đón được đứa bé chưa?"
Chưa đợi Giang Noãn Chanh trả lời, Kiều Trọng ở bên cạnh đã đáp thay cô: "Mẹ, con đang ở bên cạnh chị ấy đây.

Mẹ làm việc có mệt không?"
Nghe thấy giọng nói của con trai, trái tim Kiều Xảo mềm nhũn, sự lo lắng trong người lập tức biến mất.

Cô đáp: "Mẹ không mệt.

Hôm nay Trọng Trọng đi học có ngoan không? Con chơi với các bạn vui chứ?"
Kiều Trọng trả lời: "Con ngoan lắm, chơi với các bạn cũng rất vui!"
Có tiếng người gọi tên Kiều Xảo, có lẽ cô ấy có việc bận cần giải quyết nên không thể nói chuyện thêm với Giang Noãn Chanh và Kiều Trọng.

Căn dặn Kiều Trọng vài câu, Kiều Xảo lập tức chuyển điện thoại về phía Giang Noãn Chanh: "Noãn Chanh, tôi biết cô muốn hỏi tôi điều gì, khi trở về tôi sẽ giải đáp cho cô.

Đừng để thân phận Trọng Trọng lộ ra ngoài, coi như là tôi cầu xin cô đấy!"
Giang Noãn Chanh sẽ không bán đứng Kiều Xảo, đây là điều cô đã hứa với trời: "Cô yên tâm, tôi sẽ không để ai biết đến sự tồn tại của Trọng Trọng.

Cô cứ yên tâm quay phim đi, tôi sẽ chăm sóc cậu nhóc đến khi cô trở về!"
Cúp điện thoại của Kiều Xảo, Giang Noãn Chanh cất điện thoại vào túi xách cẩn thận.


Nhìn thời gian vẫn còn rất sớm, hơn nữa cảnh quay của Kiều Xảo hôm nay rất nhiều, thiết nghĩ phải rất muộn cô ấy mới trở về.

Nghĩ đến đây, Giang Noãn Chanh liền nói: "Trọng Trọng, chị đưa em đi chơi, sau đó chúng ta cùng đến siêu thị mua thức ăn về làm cơm được không?"
Kiều Trọng vui sướng reo lên: "Dạ được ạ!"
[...!]
Giang Noãn Chanh đưa Kiều Trọng đến khu vui chơi.

Hai người cùng xây lâu đài cát, chơi ở nhà bóng và tô màu cho tượng.

Sau đó, cô mua cho Kiều Trọng một cây kem, ghé siêu thị mua đồ rồi trở về nhà.

Lúc này trời đã sập tối, Giang Noãn Chanh và Kiều Trọng đang đứng đợi ở trạm xem bus.
"Kem có ngon không?" Giang Noãn Chanh hỏi Kiều Trọng.

Thấy trên trán đứa bé lấm tấm mồ hôi, cô liền lấy giấy ăn lau cho nó.

Giang Noãn Chanh rất cẩn thận, loại giấy ăn này cô đã chọn rất kỹ, trẻ em có thể sử dụng.
Kiều Trọng nói: "Dạ ngon lắm.

Cảm ơn chị Noãn Chanh ạ!"
Bỗng trước mặt Giang Noãn Chanh và Kiều Trọng xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen lạ mắt.

Trong lòng Giang Noãn Chanh có dự cảm không lành, không ngừng cầu nguyện chủ nhân chiếc xe không phải là người quen của cô.

Thế nhưng, ông trời lại không nghe thấy.
Chủ nhân của chiếc xe là Thẩm Dịch.

Hắn từ xa đã nhận ra Giang Noãn Chanh, nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện một đứa trẻ, hắn vô cùng hiếu kỳ.

Thẩm Dịch hạ cửa xe xuống: "Noãn Chanh?" Trong giọng nói rõ ràng còn mang theo ngữ điệu đặt vấn đề.

"Đạo diễn Thẩm, là anh sao?" Giang Noãn Chanh cũng không nghĩ người mình gặp sẽ là Thẩm Dịch.

Cảm thấy duyên phận của cô và Thẩm Dịch cũng thật lớn, đi đâu cũng có thể gặp nhau.
"Cô đang làm gì ở đây vậy?" Sau khi xác định chính là Giang Noãn Chanh, Thẩm Dịch tiếp tục hỏi.

Ánh mắt của hắn không đặt trên người cô mà nhìn về phía cậu nhóc đang cầm cây kem ngồi phía sau.
Kiều Trọng lên tiếng: "Chị bảo mẫu, xe đến chưa? Em muốn về nhà rồi!"
Câu nói của Kiều Trọng đã phá vỡ tình thế khó xử của Giang Noãn Chanh, cũng thay Giang Noãn Chanh giải đáp thắc mắc của Thẩm Dịch.

Giang Noãn Chanh quay lại bên cạnh cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: "Đợi một chút xíu nữa thôi là xe tới rồi.

Em ăn hết kem là nó sẽ tới đó!" Ngữ khí của cô rất nhẹ, lại ẩn chứa cưng chiều, rất dễ  nghe.
Thẩm Dịch: "Cô làm thêm nhiều việc như vậy không mệt sao? Không phải đang làm trợ lý cho Kiều Xảo ư? Sao lại chạy đi làm bảo mẫu rồi?" Mỗi lần Thẩm Dịch gặp Giang Noãn Chanh, cô đều cho hắn nhìn thấy một Giang Noãn Chanh mới lạ.
Giang Noãn Chanh ngượng ngập, gãi gãi đầu: "Chỉ cần là công việc có thể kiếm được tiền, tôi đều không ngại.

Nếu anh có việc thì cứ đi trước đi, chúng tôi không làm phiền anh nữa!"
Thẩm Dịch bước xuống xe, mở cửa ghế sau rồi nhìn Giang Noãn Chanh: "Cô muốn đi đâu, tôi đưa hai người đi.

Cô xem, trời nóng như vậy mà cô để đứa bé ngồi đợi ở trạm xe bus.

Nếu để chủ nhà biết, họ sẽ trừ tiền cô đó!"
Giang Noãn Chanh không nghĩ ngợi nhiều muốn từ chối ngay, nhưng Kiều Trọng lại lên tiếng nói: "Chị Noãn Chanh, chị đồng ý đi mà, em không muốn đợi xe nữa!"
Hết cách, Giang Noãn Chanh đành để Thẩm Dịch đưa hai người họ đi và tất nhiên cô sẽ không để Thẩm Dịch biết được điểm địa họ cần đến là nhà Kiều Xảo..