Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 73: 73: Dẫn Về Ra Mắt





Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh đã hẹn với nhau ngày này của tuần sau, hắn sẽ đến đón cô tới gặp bà nội của hắn.

Thời gian rất nhanh đã trôi đến ngày hôm đó.

Sáng sớm, Lệ Mạc Tây đã thức dậy, hoàn thành các bài tập thể dục buổi sáng.

Lúc này, hắn đã tắm xong, thay quần áo sạch sẽ đứng trước gương.
"Tiểu Tây, cháu nói cho bà nghe, không phải cháu sẽ đưa Hàn Thiên Nhã đến đây chứ?" Bà nội Lệ bất thình lình xuất hiện trong phòng ngủ của Lệ Mạc Tây.

Bà quá hiểu tính cách của cháu mình, chỉ sợ vì bà quá ép buộc, Lệ Mạc Tây không còn cách nào khác mới phải tìm đến Hàn Thiên Nhã.

Đến khi đó, Lệ Mạc Tây muốn thoát khỏi cô là chuyện rất khó.
Lệ Mạc Tây hơi giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã bật cười.

Bà nội hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hắn làm sao có thể dẫn Hàn Thiên Nhã về Lệ gia, lạ còn dẫn cô đến gặp bà? Tuy rằng quan hệ giữa hai nhà Hàn - Lệ không tồi, nhưng Lệ Mạc Tây cũng chưa đến mức phải làm thế này, huống hồ trong lòng hắn đã có người khác.
Hắn đứng phía sau bà nội Lệ, đặt hai tay lên vai bà, khẽ nói: "Bà nội cứ yên tâm, cô gái cháu dẫn tới không phải là Hàn Thiên Nhã.

Không những không phải mà còn xinh hơn Hàn Thiên Nhã, dịu dàng hiểu chuyện hơn, chắc chắn sẽ hợp ý của bà!"
Nói xong, Lệ Mạc Tây còn cẩn thận bồi thêm một câu: "Bà nội, gia thế cô ấy không giống Lệ gia, nếu có gì không phải, bà cứ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô ấy, đừng làm khó cô ấy có được không?"
Lần này đổi thành bà nội Lệ giật mình.

Bà vốn còn đang lo lắng cháu trai sẽ lấy Hàn Thiên Nhã để đối phó với bà, nhưng nghe những lời này của Lệ Mạc Tây, bà nội không còn xuất hiện lo lắng này nữa.


Bà bắt đầu tò mò không biết rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà khiến cháu trai bà phải mở lời bảo vệ tới mức này?
Bên dưới có tiếng xe, thiết nghĩ là Giang Noãn Chanh đã tới.

Lệ Mạc Tây vì làm an lòng bà nội trước, tránh để Giang Noãn Chanh gặp chuyện khó xử nên đã đặc biệt dặn Nguyên Bảo đến đón cô.

Hắn không giấu nổi kích động: "Bà nội, cô ấy đến rồi!" Nói xong còn chưa đợi bà nội Lệ phản ứng, Lệ Mạc Tây đã chạy như bay xuống bên dưới.
Xe đỗ vào trong sân, Giang Noãn Chanh mở cửa xe bước xuống.

Đứng trước ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy, trái tim cô lặng xuống.

Không nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội đến đây lần thứ hai.

Hôm nay Giang Noãn Chanh ăn vận không có gì nổi trội, một chiếc áo phông đơn điệu màu trắng kết hợp với chân váy dài màu đen, bên dưới là đôi giày thể thao.

Cô cũng không trang điểm, chỉ tô mỗi son môi cho tươi tắn.
Lệ Mạc Tây rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Giang Noãn Chanh.

Lần đầu tiên thấy cô trong bộ dạng mộc mạc, không một chút gai góc khiến hắn ngây người.

Giang Noãn Chanh của lúc này xinh đẹp giống như một nàng tiên, vẻ đẹp trong trẻo của cô khiến hắn bị thu hút.
Lệ Mạc Tây tiến lên phía trước, đưa tay về phía Giang Noãn Chanh: "Em đến rồi!"
Giang Noãn Chanh nắm lấy tay hắn.

Nhiệm vụ của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là Giang Noãn Chanh sẽ đóng giả làm bạn gái của Lệ Mạc Tây, giúp hắn qua mắt bà nội.
Bà nội Lệ không vội đến gặp Giang Noãn Chanh.

Bà và quản gia Phùng Diệm đứng phía sau, lặng lẽ nhìn hai người họ.

Phùng Diệm nói: "Lần này bà có thể yên tâm rồi.

Cô gái ấy đã từng đến Lệ gia, cũng là thiếu gia đích thân đưa cô ấy về đây!" Trong mắt bà nội Lệ ánh lên một tia sửng sốt.

Thực ra bà cũng không có yêu cầu cao về cháu dâu, chỉ cần cháu trai bà thích, bà đều thích cả.
Lệ Mạc Tây dẫn Giang Noãn Chanh vào trong.

Nhìn thấy bà nội Lệ, Giang Noãn Chanh có hơi hoảng hốt.

Cô không nghĩ bà nội Lệ Mạc Tây lại trẻ đến mức vậy, rất có phong thái của một đại gia.

Giang Noãn Chanh nhìn thấy bà, niềm nở cười: "Cháu chào bà, cháu là Giang Noãn Chanh ạ!"
Lệ Mạc Tây đặt tay lên eo cô, kéo cô lại gần mình.


Hành động vô thức này của hắn là muốn bảo vệ Giang Noãn Chanh.

Giang Noãn Chanh có thể không nhìn ra nhưng bà nội Lệ làm sao lại không phát hiện được? Bà vừa nhìn đã biết cháu trai đối với Giang Noãn Chanh có cảm giác khác, khác hẳn với cách hắn đối đãi với Hàn Thiên Nhã.

Bà nội Lệ thấy vậy càng yên tâm hơn.
"Bà gọi cháu là Tiểu Chanh có được không?" Bà nội Lệ cười với cô, lập tức cảm thấy yêu quý Giang Noãn Chanh vô cùng.

Bà không nhiều lời, rất nhanh đã giành Giang Noãn Chanh từ tay Lệ Mạc Tây, thấy cháu trai không vừa ý bà cũng chẳng quan tâm.
"Được chứ ạ! Bà thích gọi thế nào thì cứ gọi thế đó ạ, cháu không có vấn đề!" Giang Noãn Chanh vẫn giữ nụ cười tươi tắn, cô cùng bà bước vào trong nhà.

Lệ Mạc Tây lúc này không khác gì một cái đuôi, lẽo đẽo đi phía sau.
"Tiểu Chanh, bà hỏi cháu cái này, cháu phải thành thật trả lời bà, không cần phải để ý đến nó làm gì cả!" Bà nội Lệ nắm lấy tay cô, gương mặt đột nhiên nghiêm túc lạ thường.
Giang Noãn Chanh bị bộ dạng của bà làm cho giật mình, nhưng cô vẫn rất lễ phép: "Bà cứ hỏi đi ạ.

Cháu sẽ trả lời thật lòng mà!".

Ủ????g‎ hộ‎ chí????h‎ chủ‎ ????ào‎ ????gay‎ ~‎ T????U‎ ????T????U????ỆN.????????‎ ~
"Thế từ lúc yêu nhau đến giờ, Tiểu Tây có bắt nạt cháu không? Bà nghe quản gia nói lần trước cháu tới, nó đối đãi với cháu không được tử tế lắm!" Thực ra, quản gia Phùng không nói chi tiết với bà, ông chỉ nói lần trước Lệ Mạc Tây có đưa Giang Noãn Chanh đến.

Câu hỏi này chỉ đơn thuần là muốn thăm dò hai đứa nó có phải yêu thật hay không.

Cháu dâu tương lai vừa xinh đẹp lại vừa tốt tính, bà nội Lệ muốn cuộc hôn nhân này phải thành!
Giang Noãn Chanh vô thức nhìn lên Lệ Mạc Tây, thấy khoé miệng của hắn giật giật, cô không khỏi bật cười.

Lần đầu tiên Giang Noãn Chanh nhìn thấy Lệ Mạc Tây chột dạ.

Cô đáp lại bà nội Lệ: "Nếu anh ấy không bắt nạt cháu thì làm sao có chuyện ngày hôm đó không vui được ạ? Cháu vừa tới anh ấy đã bắt cháu xuống bếp nấu ăn.


Cháu nấu rồi lại kêu không vừa miệng, muốn cháu phải làm món khác.

Bà nói xem nếu là bà, bà có bực mình được không?"
Giang Noãn Chanh nói chuyện rất thoải mái, rất tự nhiên, giống như mọi chuyện trong lời nói của cô đều là sự thật.
Bà nội Lệ nghe Giang Noãn Chanh nói vậy, không cần kiểm chứng có phải sự thật hay không đã nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh.

Nhưng bà không quát mắng Lệ Mạc Tây mà lại dỗ dành Giang Noãn Chanh: "Cháu cứ yên tâm, có bà ở đây nó sẽ không bắt nạt cháu nữa.

Mà nếu nó có dám, cháu cứ vỗ mông nó bép bép là được.

Tiểu Tây tuy lớn vậy thôi, nhưng rất sợ bị người khác đánh đít đó!"
Giang Noãn Chanh không nhịn được mà cười lớn.

Gương mặt Lệ Mạc Tây đỏ bừng, chỉ một động thái nhỏ của hắn đã chứng minh bà nội Lệ không nói đùa.
Lệ Mạc Tây hắng giọng: "Cháu có chút việc ở Lệ thị, cháu đến giải quyết một chút sẽ về ngay!"
Bà nội Lệ có cháu dâu, hoàn toàn phớt lờ luôn cháu trai: "Đi luôn đi, có thể không trở về cho đỡ chướng mắt cũng được!"
"Bà nội!" Lệ Mạc Tây ai oán rên lên một tiếng.
Giang Noãn Chanh cảm thấy bà nội Lệ rất vui tính.

Khi ở trên xe, cô vô cùng căng thẳng không biết phải đối đáp thế nào cho phải, nhưng hiện giờ thì yên tâm hơn.

Ở bên cạnh bà nội Lệ rất có không khí gia đình, Giang Noãn Chanh thấy Lệ Mạc Tây thật sự rất may mắn..