Tất nhiên, Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh đều có chuẩn bị sẵn, bằng không sẽ không chủ động tới đây gặp Hàn Thiên Nhã.
Hai người họ vốn dĩ lường trước được tình thế hiện tại, vậy nên mọi chuyện dễ dàng hơn.
Trước khi tới gặp Hàn Thiên Nhã, Giang Noãn Chanh đã tới gặp Thẩm Dịch trước.
Thẩm Dịch giúp cô chuẩn bị trang phục đóng phim.
Thông thường, những cảnh diễn nguy hiểm đều sử dụng trang phục riêng.
Giang Noãn Chanh trong tình cảnh này chính là một ví dụ.
Máu me, áo rách gì đó đều là giả dối cả.
Trên thực tế, Giang Noãn Chanh không hề bị thương, một chút vết thương cũng không có.
Lệ Mạc Tây nắm lấy tay Giang Noãn Chanh, đưa cô về nhà.
Xe chạy được một đoạn đã ra tới đường lớn.
Phía trước có một chiếc xe chạy ngược chiều, bỗng dưng hướng về phía xe của Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh mà lao tới.
Lệ Mạc Tây đánh lái sang phải, xe cũng chạy sang phải, hắn đánh lái sang trái, xe cũng chạy sang trái.
Lệ Mạc Tây nhíu mày, hắn chắc chắn chiếc xe này đang cố tình làm khó hắn.
Chẳng trách Hàn Thiên Nhã lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, hoá ra đã sớm có chuẩn bị.
Cô ta muốn cả hắn và Giang Noãn Chanh đều phải chết.
Lệ Mạc Tây không muốn bỏ mạng ở đây.
Lúc này, Giang Noãn Chanh cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Cô vô thức túm chặt lấy dây an toàn, nói với hắn: "Tăng tốc độ là có thể vượt rồi!"
Lệ Mạc Tây gật đầu.
Hắn làm theo lời cô nói, nhấn ga tăng tốc độ.
Chiếc xe thuận lợi thoát khỏi sự truy vết của người bên phía Hàn Thiên Nhã.
Chỉ là lúc này, bọn họ không có cách nào giảm tốc độ.
Phanh xe bị người khác động vào.
Trước mặt Lệ Mạc Tây là dốc lớn, nếu không nhanh chóng giảm tốc, gặp tai nạn là chuyện dễ hiểu.
"Chanh Chanh!" Lệ Mạc Tây gọi tên cô, giọng nói rất nặng nề.
"Em không làm gì cả.
Anh ở đâu, em ở đó!" Giang Noãn Chanh dường như nhìn ra tâm tư Lệ Mạc Tây.
Cô biết trong thời khắc nguy cấp nhất, hắn muốn nghĩ cho cô.
Lệ Mạc Tây nói nhanh: "Chanh Chanh, đừng như vậy, một trong hai chúng ta phải sống sót, có như thế mới được báo thù.
Mở cửa xe, ra ngoài đi!"
Xe không thể giảm tốc độ, lúc xuống dốc rất nguy hiểm.
Nhưng vào lúc này, Giang Noãn Chanh tự mình xuống xe sẽ an toàn hơn.
Tuy rằng không tránh được việc bị thương nhưng chỉ cần đảm bảo được tính mạng là được.
Lệ Mạc Tây chỉ cần Giang Noãn Chanh sống sót.
Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là xe sẽ xuống dốc.
Giang Noãn Chanh còn không ra sẽ không còn cơ hội.
Lệ Mạc Tây cuống lên, quát lớn: "Giang Noãn Chanh, xuống xe đi!"
Để trấn an cô, Lệ Mạc Tây cố tình điều chỉnh giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng hơn: "Xuống xe đi! Anh đã có chuẩn bị rồi, sẽ không sao hết.
Không phải chúng ta đều là diễn viên giỏi sao? Cảnh quay này chắc chắn sẽ thuận lợi thôi.
Chưa biết chừng nhà họ Hàn đang đứng ở phía xa quan sát chúng ta.
Chúng ta phải diễn cho tới."
Vào thời khắc cuối cùng, không đợi Giang Noãn Chanh hành động.
Lệ Mạc Tây đã buông tay lái, lao về phía cô.
Hắn nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi đẩy Giang Noãn Chanh ra ngoài.
Cô lăn dưới đất vài vòng, đập vào vệ đường mới dừng lại.
Còn bên phía Lệ Mạc Tây, xe đang lao xuống dốc.
Xe không chỉ mất phanh mà lúc này còn mất lái.
Lệ Mạc Tây không có cách nào có thể điều chỉnh hướng lái của xe.
Đến cuối, xe đâm vào giải phân cách, đâm rất mạnh khiến cả xe bị lật ngược, bốc cháy chỉ trong một nốt nhạc.
Giang Noãn Chanh nhịn đau, nhanh chóng đứng dậy chạy về phía Lệ Mạc Tây.
Tận mắt chứng kiến xe hắn phát nổ, ánh mắt cô sửng sốt.
Cả người run lên bần bật.
Cô muốn chạy tới cứu hắn nhưng được người qua đường giữ lại.
"Bên trong còn có người! Bên trong còn có người!" Giang Noãn Chanh khản giọng hét lên.
Nhưng những người kia không hề đả động, chỉ biết giữ chặt lấy cô hơn.
Xe bốc cháy rất nhanh, căn bản không một ai dám lại gần.
Giang Noãn Chanh điên cuồng phản kháng.
Cô muốn cứu Lệ Mạc Tây, muốn cứu chồng của cô...
[...!]
Tin tức Lệ Mạc Tây gặp nạn rất nhanh đã được truyền ra ngoài.
Xe bốc cháy, Lệ Mạc Tây không có khả năng sống sót, bác sĩ đã gửi giấy báo tử về cho gia đình.
Còn về phía Giang Noãn Chanh, trở về từ hiện trường tai nạn, cô nhốt mình trong phòng.
Ai gọi cũng không trả lời, ai khuyên cũng không nghe lọt tai.
Lệ Mạc Tây nói dối cô, hắn nói hắn đã có chuẩn bị, nhưng thực chất là không có gì cả.
Lệ Mạc Tây và cô đều đã quá coi thường đối thủ, chính vì thế mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
Giang Noãn Chanh ôm lấy ảnh cưới của cô và Lệ Mạc Tây, không khống chế được bản thân mà rơi nước mắt.
Cô khóc rất nhiều, khóc tới mức thiếp đi.
[...!]
Ngày hôm sau, Giang Noãn Chanh xuống nhà.
Phương Mạn Hà và bà nội Lệ cả đêm không ngủ được, tâm trạng rất phức tạp.
Đứng trước cái chết đột ngột của Lệ Mạc Tây, hai người họ đều không dám tin.
Phương Mạn Hà và bà nội Lệ muốn Giang Noãn Chanh nói với họ rằng, đây là kế hoạch của hai người, Lệ Mạc Tây sẽ không sao hơn.
Nhưng bộ dạng thất thần của Giang Noãn Chanh đã khiến bọn họ tuyệt vọng.
"Mẹ, bà nội Lệ...!Chuyện của Mạc Tây, đừng nói cho Ly Ly biết, con bé còn nhỏ, không chịu được!"
Phương Mạn Hà nói: "Hiện tại Ly Ly đã được đưa cho Kiều Xảo chăm sóc nên con không cần lo lắng.
Tiểu Chanh, chuyện của Mạc Tây..."
"Mẹ, con muốn đến Hàn gia..." Giang Noãn Chanh nói.
[...!]
Với tình trạng hiện tại của cô, Phương Mạn Hà không yên tâm để cô đi tới Hàn gia một mình, vì thế bà đã cùng đi.
Người của Hàn gia không tiếp đón người của Lệ gia, nhưng khi nhìn thấy con dao trong tay Giang Noãn Chanh, ai nấy đều khiếp sợ, không thể không cho cô vào.
Phương Mạn Hà cũng bị bộ dạng của Giang Noãn Chanh làm cho giật mình.
Bà không biết cô mang cả thứ này tới.
Giang Noãn Chanh bước vào rất nhanh, vừa nhìn thấy Hàn Chính Nhân, đã cầm dao đâm thẳng về phía ông ta.
Giang Noãn Chanh đâm không trúng, Hàn Chính Nhân né tránh rất nhanh và chuẩn.
Nhưng cô không hề bỏ qua, phóng dao với tốc độ lớn.
"Giang Noãn Chanh, cô bị điên đấy à?" Hàn Chính Nhân giật mình.
Ông biết cái chết đột ngột của Lệ Mạc Tây sẽ khiến người nhà họ Lệ chịu đả kích, nhưng ông không nghĩ rằng Giang Noãn Chanh sẽ làm đến mức độ này, trực tiếp cầm dao tới giết người.
Khóe miệng Giang Noãn Chanh nhếch lên: "Chồng tôi vừa báo mộng cho tôi, anh ấy nói đi một mình cô đơn quá, không chịu nổi!"
Giang Noãn Chanh suy nghĩ cả đêm qua, cuối cùng quyết định trực tiếp lấy mạng Hàn Chính Nhân là nhanh nhất.
Cô không muốn suy nghĩ gì nữa, càng không rảnh rỗi tính toán.
Tước đi những gì Hàn Chính Nhân có được cũng không khiến Lệ Mạc Tây sống lại.
Vì vậy chi bằng tự tay tiễn ông ta xuống gặp chồng cô.
"Tiểu Chanh, con bình tĩnh lại!" Phương Mạn Hà biết cách chết của Lệ Mạc Tây có liên quan đến nhà họ Hàn, nhưng cách thức báo thù của Giang Noãn Chanh có thể liên luỵ đến cuộc sống sau này của cô.
Nếu có phải giết người, vẫn nên để bà làm, dẫu sao bà sống quá lâu rồi.
Giang Noãn Chanh không nghe.
Cô tiếp tục dùng dao đâm về phía Hàn Chính Nhân, lần này dao đã đâm vào bắp tay trái ông ta.
Hàn Chính Nhân hét lên một tiếng.
Giang Noãn Chanh lại rút dao, tiếp tục nện xuống một cú nữa..