Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 13: 13: Bạn Gái Tin Đồn Của Lệ Mạc Tây





Nguyên Bảo ở đầu bên kia đột nhiên muốn cười nhưng may mắn là hắn vẫn nhịn lại được.

Trên thực tế cả hắn và Lệ Mạc Tây đều biết được vì sao Giang Noãn Chanh lại chui lên xe của ông chủ hắn, còn không phải đám người lưu manh kia làm khó sao? Hắn biết tính cách Lệ Mạc Tây quá cẩn trọng, nhiều khi còn nghi ngờ quá đáng nhưng lý do đã hiện ngay trước mắt, vì sao lại không chịu tin tưởng chứ?
“Lệ tổng, Giang tiểu thư không hề có ý tiếp cận anh.

Cô ấy bị đám lưu manh kia đuổi theo vì muốn bảo toàn tính mạng cho mình hết cách mới phải nhảy lên xe của anh.

Đám lưu manh kia đã theo dõi cô ấy từ lâu nhưng vì luôn có Trần Điềm Kiệt bảo kê nên họ không thể động vào cô ấy.

Khi nhìn thấy Giang tiểu thư ở một mình, họ biết cơ hội của mình đã đến nên mới điên cuồng như vậy!” Không biết có phải cố tình hay không, Nguyên Bảo giải thích lý do Giang Noãn Chanh xuất hiện bên cạnh Lệ Mạc Tây trong lúc hắn dính xuân dược rất chặt chẽ, còn như thể nhấn mạnh quan hệ giữa Giang Noãn Chanh và Trần Điềm Kiệt không phải mối quan hệ thông thường.
Lệ Mạc Tây hơi nhướng mặt, bàn tay vô thức siết chặt điện thoại.

Rõ ràng, hắn không tin lời nói của Nguyên Bảo, nửa chữ cũng không tin: “Anh dám chắc là Giang Noãn Chanh tiếp cận tôi không vì bất kỳ mục đích nào khác?” Cô là sinh viên của đại học nghệ thuật sắp ra trường, hắn là chủ của một công ty giải trí, nói không phải là cố ý tiếp cận, làm sao có thể tin được chứ?
Nguyên Bảo cảm thấy Lệ Mạc Tây suy nghĩ hơi “toxic”, tuy hắn không biết Giang Noãn Chanh là loại người như thế nào nhưng đứng trước tình huống kia, ngoài việc chui lên xe Lệ Mạc Tây để chạy trốn, cô còn có thể làm gì khác nữa? Nguyên Bảo nhấn mạnh với Lệ Mạc Tây, chính hắn cũng thấy bất bình cho Giang Noãn Chanh: “Từ trước đến nay kết quả điều tra của tôi luôn chính xác, vì thế anh hoàn toàn có thể yên tâm!”
“Được rồi, báo cáo công việc ngày hôm nay đi” Hôm nay Lệ Mạc Tây không đến Lệ thị, chắc chắn công việc còn tồn đọng rất nhiều.


Lại thêm thời điểm này thị trường giải trí đang cần tức tốc sản xuất phim để tranh giải thưởng, Lệ Mạc Tây phải biến bản thân thành ba đầu sáu tay mới có thể giải quyết ổn thỏa.

Thế nhưng hôm nay, hắn là vì một người phụ nữ không quen biết bỏ bê công việc, nghĩ thôi cũng cảm thấy bật cười.
Nguyên Bảo đang định lên tiếng thì một điện thoại khác của Lệ Mạc Tây đổ chuông, nhất thời cả không gian rộng lớn chìm trong im lặng chỉ vang lên độc nhất tiếng chuông điện thoại.

Lệ Mạc Tây không ngắt điện thoại với Nguyên Bảo, ngang nhiên nhận cuộc điện thoại mới, vì để dễ làm việc hơn hắn còn tiện tay ấn loa ngoài.
“Mạc Tây, ngày mai em trở về rồi, anh có thể đi đón em được không?” Vừa ấn nhận điện thoại, Lệ Mạc Tây còn chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã truyền đến giọng nói ngọt như mật.

Nguyên Bảo “nghe ké” cũng sởn hết gai ốc nhưng hắn đã sớm quen với viễn cảnh này, Lệ Mạc Tây càng quen hơn.
Người gọi điện thoại cho Lệ Mạc Tây là Hàn Thiên Nhã, “chị đại” của công ty giải trí Lệ thị cũng là người phụ nữ duy nhất được chính Lệ Mạc Tây công khai nâng đỡ.

Trong giới nói rằng Hàn Thiên Nhã là người phụ nữ của Lệ Mạc Tây, Lệ Mạc Tây sắp tới sẽ lên tin đính chính bản thân sẽ kết hôn với cô.

Nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, đồn suốt từ khi Hàn Thiên Nhã hoạt động nghệ thuật cho tới hiện nay.
“Được, anh sẽ đến đón em.

Gửi thông tin chuyến bay cho Nguyên Bảo đi!” Hàn Thiên Nhã một mặt ngọt ngào, chỉ hận không thể bay đến bên cạnh Lệ Mạc Tây ngay bây giờ còn Lệ Mạc Tây vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Tuy nhiên đây không phải điểm Hàn Thiên Nhã cần để tâm, cái cô để tâm nhất chính là Lệ Mạc Tây đồng ý đến đón cô.
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh gọi một cuộc điện thoại với Lệ Mạc Tây, tất nhiên Hàn Thiên Nhã sẽ không dễ dàng gì chấm dứt cuộc điện thoại tại đây.

Cô đổi tư thế, hai chân vắt chéo lên nhau, lấy cốc nước ấm từ tay trợ lý uống một ngụm lớn rồi mới nói tiếp: “Mạc Tây, anh có nhớ em không thế? Người ta nhớ anh đến phát điên rồi!”
Trong mắt Hàn Thiên Nhã, cô chính là bạn gái của Lệ Mạc Tây, là người phụ nữ duy nhất có thể ở bên cạnh hắn.

Nhưng còn trong mắt Lệ Mạc Tây, không ai biết vị trí của Hàn Thiên Nhã được đặt tại đâu.
Lệ Mạc Tây đặt điện thoại xuống bàn, cầm ipad lên đọc hợp đồng, hắn tùy tiện nói: “Một mình em ra nước ngoài quay ngoại cảnh, sao lại không nhớ được? Nếu có thời gian rảnh thì nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân mình mệt quá, ngày mai anh sẽ đến đón em đúng giờ!”
Ý tứ Lệ Mạc Tây rất đơn giản, hắn muốn cúp điện thoại để tập trung đọc hợp đồng.


Hàn Thiên Nhã vốn đang chìm trong sự quan tâm ngọt ngào do chính cô tưởng tượng nên không phát hiện ra điểm này.

Nghĩ cũng dễ hiểu, từ trước đến nay Lệ Mạc Tây trong lòng Hàn Thiên Nhã luôn là một người bạn trai tốt, quan tâm, ôn nhu, dịu dàng đều có cả.

Một người tốt như vậy, gia thế lại ổn định, Hàn Thiên Nhã làm sao có thể không nắm chặt lấy hắn?
“Hừ, đuổi người ta đi sớm như thế có phải bên cạnh anh đã xuất hiện người phụ nữ nào rồi không?” Một câu nói đùa vu vơ của Hàn Thiên Nhã lại đâm thẳng vào trái tim của Lệ Mạc Tây.

Hàn Thiên Nhã làm sao có thể tin được người đàn ông không gần nữa sắc của cô ta đã triền miên một ngày một đêm với một người phụ nữ khác?
Dứt lời, không khí trong phòng lại trở nên u ám, đến Nguyên Bảo ở đầu bên kia cũng không dám thở mạnh.

Bây giờ hắn ta hoàn toàn tin vào câu nói, phụ nữ có thể không đáng sợ nhưng hãy sợ giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ là một thứ gì đó không thể đùa được.

Hàn Thiên Nhã không ở trong nước mà còn biết bên cạnh Lệ Mạc Tây xuất hiện một Giang Noãn Chanh.
Lệ Mạc Tây không trả lời câu hỏi này của Hàn Thiên Nhã, hắn cũng không tập trung đọc hợp đồng.

Hắn ngửa đầu ra sau, trong vô thức lại nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Giang Noãn Chanh.

Luận về sắc đẹp, Hàn Thiên Nhã không thể bằng cô.


Luận về tính cách, cô lại không thể bằng Hàn Thiên Nhã.
“Mạc Tây, Mạc Tây, anh có nghe thấy em nói không? Đường truyền bên anh có vấn đề gì sao?” Hàn Thiên Nhã không thấy hắn trả lời, trong lòng lo lắng đường truyền kết nối không ổn định.

Cô ta không muốn vì nguyên nhân này mà cúp điện thoại, cô ta còn muốn nói chuyện với Lệ Mạc Tây thêm một chút nữa, thâu đến sáng cũng được.
Lúc này Lệ Mạc Tây mới có phản ứng, hắn nói: “Bên kia cũng muộn rồi, ngày mai em còn phải ngồi máy bay, nghỉ ngơi sớm đi!” Dứt lời, hắn cúp điện thoại của Hàn Thiên Nhã, còn tiện tay cúp luôn điện thoại của Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo: “…” Hắn có làm gì sai đâu chứ?
Chỉ vì câu nói kia của Hàn Thiên Nhã, Lệ Mạc Tây không có cách nào tập trung vào công việc, trong đầu hắn chỉ toàn bóng hình của Giang Noãn Chanh.

Trong vô thức, hắn còn nghe thấy tiếng cô thì thào gọi tên hắn trong cuộc hoan ái.

Lệ Mạc Tây không hiểu hắn bị sao nữa.

Chỉ là một người phụ nữ tầm thường, vì sao hắn lại quan tâm đến mức này?
Lệ Mạc Tây xoay người vào trong phòng, với lấy áo khoác, rời khỏi biệt thự rồi lái xe đi, hướng hắn đi là hướng về Thương Hội..