Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 36: Trẫm muốn tâm sự riêng với y




Vụ án của Tấn Vương cực kỳ mẫn cảm, lại hao tâm tổn trí, không ít người của Đại Lý Tự và Hình bộ tránh còn không kịp, nguyện ý tham dự chẳng được bao nhiêu. Thập Tam sốt ruột muốn biết tiến triển của vụ án, bèn ngỏ lời với Đại Lý Tự khanh. Đây là thuận nước đẩy thuyền, Đại Lý Tự khanh không có khả năng không đồng ý, vì thế y được thuận lợi tiến cử. Lý Tần vừa hay cũng có hứng thú với vụ án này, hai người thấy đối phương đều có tên trong danh sách tiến cử, cảm thấy vui vẻ.

Sau khi Dương Uẩn xem xong danh sách, lưu lại hai mươi người, những người khác dùng lời nói dịu dàng từ chối khéo.

Đây là hội nghị lần đầu tiên của Dương Uẩn tại Đại Lý Tự.

Theo hơi thở phả ra khi nói chuyện, bộ ria mép dài ngoài miệng của Dương uẩn cũng bay bay, Thập Tam không hiểu tại sao, cảm thấy bộ râu kia đáng yêu đến lạ, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt hắn, không muốn bứt ra. Y cứ cảm giác Dương Uẩn này có một sự quen thuộc kỳ diệu.

Dương Uẩn cười tủm tỉm nói: "Mọi người cho dù chưa từng gặp ta, nhưng nhất định đã nghe nói tới ta. Ta biết sau lưng mọi người gọi ta là gì, chỉ cần không gọi thẳng trước mặt, ta sẽ giả vờ như không biết."

Trong phòng đều là người trẻ tuổi, có mấy người không nhịn được phì cười.

Dương Uẩn vừa cười híp mắt vừa nói: "Bây giờ bàn tới vụ án thôi. Mọi người có ý kiến gì không?"

Thập Tam đã ở Đại Lý Tự mấy tháng, cho tới giờ chưa từng thấy cách tra án như vậy. Đại Lý Tự khanh chưa từng hỏi mọi người nghĩ như thế nào? Thập Tam cảm thấy rất mới mẻ, tiếp tục quan sát, không lên tiếng.

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau. Một người gan lớn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Khởi bẩm đại nhân, ta có ý kiến thế này, chẳng biết có đúng hay không. Trong thư Vương Hoán viết có thâm cừu đại hận với Tấn Vương, nhưng chúng ta tra xét đã lâu, mà không tra ra được hắn cừu hận Tấn Vương vì việc gì. Điểm này có hơi bất hợp lý."

Dương Uẩn cười nói: "Không tồi, đây là một điểm đáng ngờ. Còn gì nữa?"

Những người khác thấy Dương Uẩn khích lệ, bèn trở nên hăng hái: "Thời điểm hạ độc là trong yến tiệc mừng sinh thần của Tấn Vương, tại sao hắn lại chọn ngày đó? Nếu muốn hạ độc Tấn Vương sau đó tự sát, lúc nào mà chẳng được, vì cớ gì nhất định phải chọn thời điểm có nhiều người như vậy?"

Dương Uẩn gật gật đầu: "Nói rất đúng. Điều đó chứng tỏ cái gì?"

Thập Tam nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ hắn không thể hạ độc vào những ngày khác?"

Dương Uẩn cười nói: "Rất tốt. Các ngươi có cùng suy nghĩ với ta. Còn gì nữa?"

Lý Tần cũng lên tiếng: "Không nên chọn ra tay trước mắt bao người, chẳng lẽ người hạ độc không phải Vương Hoán? Hắn bị hãm hại?"

"Có lẽ hắn thống hận Tấn Vương, mới hạ độc vào ngày hôm đó, để ai nấy đều thấy rõ ràng dáng vẻ khi chết của Tấn Vương?"

Dương Uẩn nói: "Các ngươi nói đều có lý, ý kiến cũng không tồi. Khi Vương Hoán chết, bên người có thư nhận tội hắn tự tay viết, Hoàng Thượng Hoàng hậu vẫn yêu cầu truy tra chủ mưu, kết quả truy tra đều quay quanh Vương Hoán, mà lơ là những khả năng khác. Muốn phá vụ án này, mọi người nên tiếp thu ý kiến của quần chúng, đả thông tư tưởng, hạn chế chắc chắn rằng Vương Hoán chính là hung thủ."

Một người nói: "Theo lời khai của Vương phi, đêm đó Tấn Vương cực kỳ cẩn thận, sau khi bầu rượu được trình lên, thân tín bên người sẽ uống trước một hớp thử độc. Sau khi thử độc, thị nữ mới rót rượu. Các nàng không có cơ hội hạ độc dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, có thể xuống tay chỉ duy nhất Vương Hoán mà thôi. Khả năng duy nhất, chính là sau khi hạ độc hắn giả vờ thử độc, nhưng không uống."

Dương Uẩn cười nói: "Trước đừng vội kết luận như vậy. Về phần hạ độc thế nào, trong lòng ta có một ý tưởng, hiện tại tạm thời không muốn ảnh hưởng đến các ngươi. Bỏ vấn đề hạ độc như thế nào qua một bên, để xem trong vụ án này, người đầu tiên các ngươi hoài nghi là ai?"

Một người đáp: "Tân khách có cừu oán với Tấn Vương."

Lý Tần nói: "Đúng vậy. Hơn nữa thủ phạm bình thường sẽ không có cơ hội tiếp cận Tấn Vương, bất đắc dĩ mới phải xuống tay trước mắt nhiều người."

Dương Uẩn cười nói: "Thủ phạm cũng có thể là bằng hữu tốt nhất của Tấn Vương. Đặc biệt chọn đêm đó xuống tay, mới không dễ bị nghi ngờ."

Mọi người đều sôi nổi thảo luận: "Nói như vậy, chẳng phải mỗi người đều có hiềm nghi?"

Dương Uẩn cười: "Ta biết ngồi ở đây có không ít người cũng đến dự dạ yến của Tấn Vương phủ. Các vị đại nhân của Đại Lý Tự và Hình bộ cũng có mặt tại hiện trường. Vụ án lại tra xét ngay nơi này. Hôm nay chúng ta ở trong đây thảo luận, đêm nay thủ phạm có thể sẽ biết được hết."

Mọi người nhất thời ngậm miệng, đồng loạt nhìn hắn.

Dương Uẩn sờ sờ râu cười nói: "Không sao. Những năm gần đây một số đại án khó phá đều như vậy, ta cũng không sợ để người khác biết. Các vị nếu ngại phiền phức có thể rút lui tự nhiên. Nhưng nếu thật tâm muốn phá vụ án này, sau khi về nhà ngẫm lại xem vụ án còn những khả năng nào, ngày mai chúng ta lại thảo luận, bàn bạc nhận xét."

Mọi người vội vàng đáp ứng, cung tiễn Dương Uẩn rời đi.

Thập Tam thấp giọng hỏi Lý Tần: "Dương Uẩn này hình như hơi ngốc. Vạn nhất thủ phạm chính là một người trong số chúng ta thì sao?"

Lý Tần nói: "Ta thấy ý đồ của tên cáo già này chính là như thế. Ngươi nghĩ xem, nếu thủ phạm là một người trong số chúng ta, hoặc có quan hệ với thủ phạm, nhất định sẽ nghĩ cách phá hoại. Hắn chẳng phải là đang quan sát chúng ta đấy ư?"

Thập Tam cười nói: "Thủ phạm không phải là ngươi đấy chứ?"

Lý Tần cũng cười nói: "Vớ vẩn. Ta cảm thấy hung thủ của vụ án này và Dương đại nhân đều có bản lĩnh, hiện tại đúng là rối rắm, thật không rõ lắm rốt cuộc hy vọng ai thắng."

Thập Tam nói: "Đích xác là vậy." Vừa muốn xem Dương Uẩn vạch trần sự thật, vừa lo lắng Diệp Bùi Thanh bị hắn bắt được.

Lý Tần còn nói: "Ngươi có biết tại sao biệt danh của Dương Uẩn lại là Dương bát phụ không?"

Thập Tam hỏi: "Có điển cố?"

Lý Tần cười đáp: "Nghe nói mười năm trước, có một quan viên đắc tội Hoàng đế, bị Hoàng đế dùng kiếm đâm chết. Dương Uẩn trời sinh tính ngay thẳng, vừa nghe đến việc này bèn vọt tới hoàng cung khóc lóc om sòm lăn lộn, giống như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài phố. Hoàng đế tức giận, muốn giết hắn, cuối cùng Hoàng thái hậu sai người kéo hắn lui ra, đóng cửa nửa năm trong phủ không cho phép ra ngoài, Dương Uẩn mới nói "từ nay về sau ôn nhu thị quân, không dám chửi bậy trong hoàng cung", Hoàng đế lúc này mới thả hắn ra."

Thập Tam muốn cười, nhưng chỉ cảm thấy lòng chua xót: "Quân vương như thế, đại thần ngay thẳng cũng không có đất dụng võ." Nói xong mới biết mình lỡ lời, vội cười không ngừng: "May mà Hoàng đế của chúng ta anh minh, không giống những người khác."

Hai người đều trầm mặc.

Lý Tần nhìn y một cái, thấp giọng nói: "Ngươi không biết, ta đã gặp nhiều nam thê rồi, ai nấy đều nhu nhược, cho tới giờ chưa gặp người nào giống như ngươi. Trước đây ta không có hảo cảm với nam thê, hoàn toàn không hiểu nam nhân cùng nam nhân sao có thể ở bên nhau được."

Thập Tam á khẩu không trả lời nổi. Lý Tần trời sinh chỉ thích nữ nhân, trước kia uống rượu với nhau, nhắc đến phong tục thú nam thê nơi đây, hắn liền ghê tởm không chịu được. Hắn đương nhiên không dám trực tiếp nói thẳng như vậy với người ngoài, nhưng Diệp Bùi Thanh đại khái biết hắn không thích nam nhân, mới để hai người kết giao.

Lý Tần còn nói: "Ngươi và ta cuối cùng cũng có cơ hội uống rượu. Đêm nay đi đâu uống mới được đây?"

Thập Tam đã lâu chưa cùng nam nhân nào khác thoải mái chè chén, vì thế cùng Lý Tần chọn một tửu quán, vô cùng vui vẻ nói chuyện phiếm chơi đoán số uống rượu, nghe hắn kể điển cố của Dương Uẩn, lúc lên đèn mới về nhà.

Ngày hôm sau Dương Uẩn lại cùng mọi người gặp mặt, sau khi trải qua buổi thảo luận hôm qua, ai nấy đều rất nhiệt tình. Dương Uẩn cũng am hiểu khích lệ thuộc hạ, sau khi đưa ra ý kiến, mọi người thảo luận một phen, rốt cuộc xác định được vài phương hướng, phân công nhau tra án.

Đang định tản đi, bên ngoài lại truyền đến từng tiếng từng tiếng hô lớn.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Mọi người kinh hách, ngay cả Dương Uẩn cũng nhíu mày, mang theo mọi người tới cửa quỳ xuống.

Hoàng Thượng đích thân tới Đại Lý Tự, chắc chắn là vì tiến độ của vụ án. Không ít tiểu quan chưa bao giờ gặp mặt Thánh thượng, giờ phút này kích động vạn phần, run rẩy như cái sàng.

Thập Tam cúi đầu, lát sau nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài, một người mặc áo bào vàng dẫn theo đám người đi đến. Dương Uẩn cùng chúng quan viên phủ phục trên đất, đồng thanh hô: "Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng!"

Mặt Thập Tam dán sát xuống đất, có hơi lạnh.

Quỳ sấp một hồi lâu, đại sảnh cực kỳ yên ắng, giọng nói trầm thấp của một người độ trung niên mới vang lên: "Các khanh gia bình thân."

Thập Tam không dám ngẩng đầu, theo mọi người cẩn thận đứng dậy, một chút thanh âm cũng không phát ra, cũng không dám để người khác chú ý. Hắn đứng ở hàng thứ ba, luôn cúi đầu, tựa như một thân cây trong rừng, không nhìn ra có gì đặc biệt.

Dương Uẩn đang báo cáo với Hoàng đế phương hướng và tiến độ điều tra, thanh âm rất nhỏ, nghe không rõ đang nói gì.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện của hai người đột nhiên dừng lại. Hoàng đế không nhanh không chậm hỏi: "Phu nhân Mai Úc của Diệp Bùi Thanh nghe nói ngay tại nơi này, sao không đi ra diện thánh?"

Vô cớ điểm danh, trước nay đều không phải chuyện tốt. Trước kia lúc còn trong tổ chức, bị thượng cấp coi trọng chứng tỏ nhiệm vụ nguy hiểm sắp đổ lên đầu.

Thập Tam yên lặng bước ra khỏi hàng, không chút hoang mang đến trước mặt Hoàng đế quỳ xuống.

"Bình thân. Ngẩng đầu lên để ta xem xem."

Thập Tam mặt không chút thay đổi đứng lên, ngẩng đầu diện thánh.

Vẻ ngoài của Hoàng đế quả nhiên rất dễ nhìn, lông mi thon dài, khuôn mặt đẹp đẽ, cũng không giống như lời Diệp Bùi Thanh tàn tạ quá mức, thoạt trông còn rất khoẻ mạnh, không giống bộ dáng của kẻ đã cạn dầu.

Hoàng đế từ đầu đến chân nhìn y trong chốc lát, nói: "Những người khác đều lui ra. Trâm muốn tâm sự riêng với y."

Mọi người vừa nghe vậy, không dám ở lâu, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, từng người một rời đi, duy chỉ có Dương Uẩn vẫn đứng một bên, mặt dày cười cười không chịu đi.

Hoàng đế cũng không để ý, nói với Thập Tam: "Diệp Bùi Thanh chinh chiến sa trường, lúc này ngươi lại truy tra vụ án của Tấn Vương, đều là rường cột nước nhà. Ở Đại Lý Tự cảm thấy thế nào?"

Thập Tam đáp: "Tạ ơn Hoàng thượng khích lệ, vi thần có thể cống hiến cho quốc gia, là phúc khí của vi thần."

Hoàng đế lại nhìn y trong chốc lát, hỏi: "Nghe nói ngươi biết võ?"

"Có theo thế tử học chút đỉnh."

"Có biết múa kiếm?"

Thập Tam không nhịn được nhíu mày, vội vàng cúi thấp đầu nói: "Học qua một chút."

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Trầm vài lần muốn nói chuyện phiếm với Diệp Bùi Thanh, bất hạnh không có cơ hội. Hôm nay vừa hay gặp được ngươi, chi bằng theo trẫm hồi cung ăn một bữa cơm đi."

Thập Tam chưa kịp chối từ, Dương Uẩn đã xanh mét mặt mày: "Diệp Đại tướng quân lãnh binh bên ngoài, Hoàng thượng thu liễm chút."

Hoàng đế không giận mà uy: "Cho dù y là phu nhân của Diệp Bùi Thanh, nhưng cũng là thần tử của trẫm. Trẫm kêu y cùng ăn một bữa cơm ngươi cũng muốn quản? Ngươi đừng làm Thị lang nữa, làm lão bà của trẫm luôn đi."

Dứt lời phất tay áo bỏ đi.

Dương Uẩn tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Thập Tam bất đắc dĩ, rốt cuộc bị Hoàng đế mang về cung.