+
Editor: Đào Hi Hà
Beta: Rydie
Ngô Nghiên căn bản là không ngờ, vì chút chuyện này của Tần Nhiễm, Kiều Thanh thế mà còn muốn đi tra theo dõi.
Học sinh lớp Chín đều biết, Kiều Thanh chỉ nghe lời Từ Diêu Quang nói. Đã bao giờ quá quan tâm đến việc của người khác đâu?
Đến cả Tần Ngữ cũng chẳng qua là dính phúc của Từ Diêu Quang.
Nhưng Tần Nhiễm mới chuyển tới Hành Xuyên bao lâu?
Kiều Thanh nhúng tay, Ngô Nghiên thật sự sợ.
Cô ta không dám nói với Kiều Thanhi, tuy rằng ngày thường Kiều Thanh rất dễ chơi cùng. Trên thực tế, học sinh trong lớp đều sợ vị thiếu gia này, trên người cậu ta có một phong thái rất tàn nhẫn.
Chỉ có thể tới cầu xin Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm ngẩng đầu, trên mặt không hề có vẻ nào là ngoài ý muốn.
Cô ném đôi đũa trong tay lên trên bàn, gây ra tiếng vang rất lớn. Mặt không biểu tình, nhưng cả người đều như bốc hỏa.
Ngô Nghiên bị dọa nhảy dựng.
"Cô..." Tần Nhiễm thanh thanh giọng nói.
Vừa muốn nói gì, một mùi hương lành lạnh quen thuộc chậm rãi truyền đến.
Bầu không khí khẩn trương hòa hoãn trong một chớp mắt.
Ánh mắt Tần Nhiễm nghiêng nghiêng. Trình Tuyển vẫn mặc áo sơmi màu đen như cũ, không có họa tiết gì, chỉ có một loạt nút cài trong suốt. Một tay anh cầm di động, dường như đang nói chuyện với người ta.
Đi cách phía sau ba bước còn có một người đàn ông trẻ tuổi đi theo.
Dường như nhận ra bầu không khí trong phòng y tế không đúng, Trình Tuyển híp mắt, "Đợi lát nữa gọi lại cho tôi."
Anh cúp máy, không nhìn Ngô Nghiên, ánh mắt xẹt qua Tần Nhiễm, cuối cùng dừng lại trên người Lục Chiếu Ảnh.
Ngô Nghiên nhìn anh, còn sửng sốt một chút, sau một lúc lâu không phản ứng lại.
Lục Chiếu Ảnh sờ cằm, cân nhắc ra một chút tình tiết, anh ta biết buổi chiều Tần Nhiễm có buổi diễn thuyết.
Một câu kia của Ngô Nghiên "Nhưng cậu đã thuộc bản thảo diễn thuyết" và "Nhờ họa được phúc" đã nói rõ ràng.
Lục Chiếu Ảnh không ngốc.
Anh giẫm chân, di di ghế dựa về phía sau, bên miệng treo một nụ cười không cham đáy mắt, "À, cô em này, giữa trưa đã là cố ý đánh mất bản thảo diễn thuyết của Tần Tiểu Nhiễm, muốn khiến cho Tần Tiểu Nhiễm bị xấu mặt trước toàn bộ giáo viên học sinh. Không ngờ Tần Tiểu Nhiễm không chỉ học thuộc hết, hiệu quả còn vô cùng kinh người. Giờ đã có người đang tra theo dõi, cô ta mới đặc biệt tới xin lỗi, cầu xin Tần Tiểu Nhiễm một sự nhịn chín sự lành."
"Căn cứ theo tiêu chuẩn lập án của kiểm sát nhân dân, trả thù hãm hại khiến quyền lợi của nhân thân người bị hại chịu tổn hại, hoặc gây ra tình huống tinh thần thất thường là phạm tội, có thể chịu phạt dưới hai năm tù hoặc giam ngắn hạn," Thích Trình Quân đi theo sau Trình Tuyển bước vào, liếc liếc mắt nhìn Ngô Nghiên một cái rồi quay đầu, cười khẽ, "Cô Tần, cô có cần luật sư không?"
"Tớ thật sự không cố ý..." Ngô Nghiên phục hồi tinh thần lại, luống cuống, nhỏ giọng nức nở, "Tần Nhiễm, cậu đừng......"
"Không phải cố ý?" Trình Tuyển cất di động, mặt mày tinh xảo hòa hoãn lại. Anh nhìn Ngô Nghiên, rất ôn hòa, "Cho nên, bản thảo diễn thuyết tự mình chạy đến trên tay cô, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô ném nó đi à?"
Một đoạn lời nói mang trào phúng.
Rất độc miệng.
Ngô Nghiên sửng sốt, ba người khác phái trong phòng y tế đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta.
Sắc mặt cô ta hết đỏ lại xanh, xanh rồi lại tím.
Dưới sự chèn ép của Trình Tuyển, một giây cũng không nhịn được, trực tiếp nghẹn ngào chạy ra khỏi phòng y tế.
**
Thích Trình Quân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nữ sinh duy nhất trong phòng y tế lúc này.
Biết đối phương chính là cô gái họ Tần khiến anh ta tò mò không thôi.
Tần Nhiễm lại không tò mò về anh ta, cũng không nhặt lại đũa, mà cầm bình giữ ấm đặt trên bàn lên.
Trình Tuyển vốn đang muốn gọi điện thoại, nhìn thấy vậy thì nửa híp mắt, cái gì cũng chưa nghĩ, nhận lấy, trực tiếp giúp cô vặn nắp, còn rót một cốc nước ra.
Trong khoảng thời gian tay bị thương này, không phải Lâm Tư Nhiên thì chính là Trình Tuyển giúp cô vặn nắp. Cô rất thuần thục nhận lấy, uống xong còn nói lời cảm ơn.
Thích Trình Quân vốn đang muốn nói chuyện vài câu với Tần Nhiễm: "...?!"
Anh ta thấy được tình huống gì vậy?!
Lại quay đầu, thấy Lục Chiếu Ảnh một chân đá bàn, không hề có chút tò mò với tình cảnh này, dường như đã là thói quen.
Thích Trình Quân là một người bình tĩnh, lý trí biết bao?
Ở trên toà từ trước đến nay nhất châm kiến huyết, bộc lộ mũi nhọn.
Lúc này lại sửng sốt mất một phút, mới như suy tư gì ngồi vào một chiếc ghế, tùy ý Trình Mộc rót cho anh ta một ly trà.
Trạng thái của Tần Nhiễm hôm nay còn ổn, không cần thay thuốc. Chỉ cầm một lọ thuốc ngủ nhét vào trong túi, lúc này mới cầm sách vở của mình đặt trên bàn trở về phòng ngủ.
Từ đầu tới đuôi, Thích Trình Quân không hề tìm được cơ hội giao lưu sâu cùng cô.
Mà cô đối với Thích Trình Quân cũng không hề có lòng hiếu kỳ, chào xong một câu liền cúi đầu ăn cơm, ăn xong cầm thuốc ngủ liền đi.
Rất lạnh lùng, rất có cá tính.
"Cô gái nhỏ này..." Thích Trình Quân nhìn bóng dáng thẳng tắp của cô rời đi, "Khó trách bị người ghen ghét."
Trình Tuyển thấy cô rời đi, nghiêng đầu nhìn Trình Mộc, nhỏ giọng nói: "Cậu đi tra xem, chuyện này đến cùng là sao."
Trình Mộc chết lặng lên tiếng.
Trình Tuyển cầm di động, tiếp tục gọi điện thoại.
Khóe mắt thấy dưới chân bàn có một tờ bài thi, liền tiện tay nhặt lên.
Là lúc nãy Tần Nhiễm cầm sách, không cẩn thận làm rơi.
Vốn chỉ tùy ý nhìn, nhưng lúc thấy rõ, Trình Tuyển chợt khựng người, tay cũng hơi nắm lại.
Thích Trình Quân ngồi đối diện anh thấy vậy tò mò cũng chồm qua nhìn, cái nhìn đầu tiên thấy được điểm bốn ở phía trên phần đáp án.
Anh ta cười định xoay người về, nhưng lại phát hiện có chỗ không đúng.
Lục Chiếu Ảnh chống tay trên lưng ghế, cười nói: "Cô gái nhỏ cái gì cũng tốt, mỗi tội chỉ số thông minh không cao, ít khi nào thấy cô ấy làm bài được điểm có 2 chữ số, thật rầu mà."
Lục Chiếu Ảnh thở dài.
Thích Trình Quân mặt không cảm xúc liếc anh ta một cái, sau đó chỉ vào bài thi: "Cậu xác định cô ấy có chỉ số thông minh thấp hả?"
Lục Chiếu Ảnh sửng sốt.
Anh ta đỡ ghế dựa đứng lên, đi đến chỗ bài thi nhìn một lúc lâu, trừ điểm bốn cũng không thấy gì khác: "Bốn điểm mà, sao thế?"
Trình Tuyển như có điều suy nghĩ lấy lại bài thi.
Thích Trình Quân biểu cảm một lời khó nói hết nhìn Lục Chiếu Ảnh, "Không có gì."
Khóe miệng Lục Chiếu Ảnh giật giật, anh ta cảm thấy Thích Trình Quân muốn đánh nhau với mình.
**
"Quả nhiên là cô ta!" Sắc trời dần đen, cuối cùng Kiều Thanh cũng tìm được thứ mình muốn tìm giữa một đống video.
"Ngô Nghiên?" Vài bạn nam trong lớp hai mặt nhìn nhau.
Từ Diêu Quang đứng ở một bên, tư thế tao nhã, ánh mắt lạnh lùng: "Copy lại đi, chúng ta đi ra ngoài trước".
Kiều Thanh đã sớm click chuột copy.
"Cốc cốc..." tiếng gõ cửa vang lên.
Mấy học sinh nam nghĩ là bảo vệ phòng theo dõi thúc giục, vừa quay đầu lại thấy là một bạn học nữ đứng trước cửa.
"Tần Ngữ? Cậu tới tìm Từ thiếu hả" Bởi vì quan hệ với Kiều Thanh và Từ Diêu Quang nên lớp chín đều biết Tần Ngữ, cũng biết quan hệ của cô ta và Từ Diêu Quang tốt.
Tần Ngữ cười cười, ánh mắt lại nhìn về phía USB trong tay Kiều Thanh "Các cậu định xử lí như thế nào?"
Kiều Thanh giơ giơ USB, cười "Công bố video."
"Vừa rồi trên đường đi đến đây, mình thấy tâm trạng Ngô Nghiên không tốt lắm," Tần Ngữ than một tiếng, mím môi "Các cậu có nghĩ, nếu video này công bố ra, Ngô Nghiên sẽ phải đối mặt với áp lực lớn như thế nào không? Nhỡ cậu ấy không chịu nổi phải làm sao bây giờ? Vì vậy mà trong lòng không nghĩ thông thì làm sao bây giờ?"
Dừng một chút Tần Ngữ lại như biết rõ, cười "Là chị của mình nhờ các cậu tới tìm theo dõi phải không?"
Video chỗ phòng bảo vệ, không phải ai cũng có thể muốn kiểm tra là tùy ý kiểm tra, bọn họ không phải cảnh sát, chỉ có Kiều Thanh làm được việc này.