Khoé miệng Lục Uyển Đình ngày càng cong lên, ánh mắt Kỳ Thanh sáng rực nhìn người bị cô ấn lên cửa, dưới tình huống như thế này, mà Lục Uyển Đình một chút biểu hiện hoảng loạn cũng không có, có dám hỏi cô là có phải muốn ở đây là chuyện xằng bậy, Kỳ Thanh vươn ngón trỏ vuốt ve cằm Lục Uyển Đình "Lục tổng cảm thấy em muốn làm cái gì nè?"
Thanh âm giọng nói rất nhẹ nhàng, hai người dựa gần nhau, môi cũng kề nhau nhưng cái gì cũng không động, chỉ là chậm rãi vuốt ve, trong sáng như nước.
Cảm giác này thật khó tiếp thu, không ổn lắm, Lục Uyển Đình bị Kỳ Thanh câu dẫn đến ngứa ngáy, chủ động ôm lại Kỳ Thanh, nhưng Kỳ Thanh đã áp xuống xúc động trong lòng lại lùi về sau mấy bước.
Lục Uyển Đình khó hiểu, mở mắt nhìn, Kỳ Thanh thích cô như vậy, cô đã chủ động rồi sao lại lui ra?
Không phải muốn xằng bậy mà là muốn ở đây trêu chọc cô đi.
"Lục tổng, lúc cùng nói chuyện với Trương tổng, tay của chị làm cái gì?" Kỳ Thanh lấy tay đặt lên vị trí tương đồng, khẽ vuốt vuốt.
Chỗ này là nơi công cộng, hiện tại bốn bề vắng lặng, không có nghĩa lát nữa sẽ không có người, Lục Uyển Đình giơ tay vén tóc lên sau tai Kỳ Thanh rồi vuốt ve lên đó, đôi mắt cười câu dẫn làm cho Kỳ Thanh thần hồn điên đảo, "Em không biết sao?"
Lục Uyển Đình nhìn chăm chú người đối diện, "Giống như hành động mà em đang làm đó."
Tay đặt ở bên tay, thuận tiện dời xuống cái sau gáy Kỳ Thanh, hơi dùng sức kéo về phía cô, hai đôi môi lần nữa hơi chạm vào nhau, giọng nói mê hoặc của Lục Uyển Đình quấn lấy Kỳ Thanh "Ở đây là toilet, em không nắm chắc muốn làm gì với tôi, một lát nữa sẽ có người tới."
Lời còn chưa dứt, Kỳ Thanh đã ngậm lấy đôi môi kia, như nắng hạn gặp mưa rào, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải không chút rên rĩ nào.
Tay đang vuốt ve mái tóc dài kia đặt lên vai, Lục Uyển Đình thả lỏng mà khoanh cổ Kỳ Thanh, nhắm mắt lại nhận lấy sự chủ động kia.
Ý thức đã hỗn loạn, áo bị nhấc lên một góc, tay Kỳ Thanh nhanh chóng chui vào trong áo, không có gì cách trở mà dán lên da thịt của Lục Uyển Đình.
Thắt lưng làm cho quần tây bó sát vào cơ thể hơn, áo sơ mi màu xanh nhạt một chút một chút một bị lôi ra, đai thắt lưng màu trắng cũng dễ dàng bị cởi bỏ ra, cơ thể Lục Uyển Đình rùng mình, đè lại tay Kỳ Thanh ngăn cản cô đi xuống.
Nhưng mà ngăn không được.
Phía bên dưới bị một bàn tay lạnh xâm nhập vào, Lục Uyển Đình lạnh đến phát run, rồi lại nhiệt đến phát hoả.
Lục tổng cao cao tại thượng, tuỳ ý mà ban phát cá thịt cho người ta, giờ đây lại bị Kỳ Thanh làm cho dao động, lớp phòng tuyến cuối cùng dần dần bị phá bỏ.
Sắp bị làm thịt.
Vào lúc lớp phòng tuyến cuối cùng sắp bị phá bỏ, Lục Uyển Đình đẩy bả vai Kỳ Thanh ra, thở dốc mà nói "Đừng làm ở đây."
Kỳ Thanh không nói lời nào, trong ánh mắt muốn phóng ra lửa.
Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, đôi mắt đào hoa cong thành trăng non.
"Ít nhất, cũng phải rửa tay trước."
Kỳ Thanh sửng sốt, tức giận mà rút tay ra.
Lục Uyển Đình ghét bỏ cô!
Tiệc rượu đã đến lúc cao điểm, Cận Phong đứng ở trên dài đĩnh đạc nói, sau lưng là màn hình lớn giới thiệu dự án mới của Thêm Phong.
Trợ lý Tô buồn chán uống hết nước này đến nước khác, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng cửa, không biết đến lần thứ mấy thì thấy phu nhân và Lục tổng đã trở lại.
Hai người cũng là một trước một sau đi vào.
Vẻ mặt Kỳ Thanh không cao hứng, rõ ràng là cầu dục bất thành, sau khi trở lại cô ngồi ở giữa phó tổng Thẩm và trợ lý Tô, đem Lục Uyển Đình ném sang một bên.
Lục Uyển Đình nhìn hai người ngồi bên trái phải của Kỳ Thanh, phó tổng Thẩm rất thức thời mà ngồi cách ra, còn trợ lý Tô cũng nhanh chân mà nhường chỗ cho cô, bảo trì khoảng cách với Kỳ Thanh.
Lục Uyển Đình ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh, kéo lấy tay cô, Kỳ Thanh ngồi bất động, không rút tay lại.
Bên cạnh mấy người thấy vậy, yên lặng mà dời đi, chừa lại không gian cho Lục tổng và Kỳ tổng.
Phụ nữ rất mẫn cảm, trợ lý Tô cảm giác được không khí giữa hai người không ổn lắm, tò mò mà âm thầm quan sát.
Lục tổng và phu nhân, chẳng lẽ thấy nhàm chán quá cho nên ra ngoài gây sự với nhau sao?
"Kỳ Thanh." Lục Uyển Đình nũng nịu mà gọi Kỳ Thanh "Em không cao hứng hả?"
Trợ lý Tô nhìn Kỳ Thanh mà thăm dò, như vậy còn chưa rõ ràng sao, biểu hiện đấy là không cao hứng, Lục tổng biết rõ còn cố hỏi.
Nét mặt không cao hứng của Kỳ Thanh đã bị đánh bại dưới ánh mắt ôn nhu của Lục Uyển Đình, từ từ mà rút đi, cô dựa đầu vào vai Lục Uyển Đình, khẽ thở dài "Vừa nãy có, bây giờ thì không."
Không trách được Lục Uyển Đình, là cô chọn không đúng chỗ, nếu là ở nhà vệ sinh ở trong nhà thì Lục Uyển Đình đã bị cô gắt gao chiếm lấy, nhưng nơi này là nhà vệ sinh của hội sở, người đến người đi không biết bao nhiêu người, như vậy cũng không thích hợp.
Kỳ Thanh tự an ủi chính mình, Lục Uyển Đình nguyện ý để cô áp lên cửa đã không dễ dàng rồi, không cần so đo tính toán mấy chuyện sau đó.
Không được...vẫn có chút tức giận, vào lúc như vậy, Lục Uyển Đình thế mà vẫn nhớ đến chuyện rửa tay!
Làm như cô là tụi con nít ranh ở nhà trẻ hay sao, trước khi ăn cơm phải đi rửa tay sạch sẽ.
Lục Uyển Đình nhéo nhéo lấy tay cô, đoán được suy nghĩ trong lòng Kỳ Thanh, nghiêng đầu hôn lên tóc mai một cái "Tôi không có ghét bỏ em."
Hai tai phó tổng Thẩm làm như không nghe thấy được sự tình trên sofa, mắt nhìn thẳng chỗ Cận Phong. Ân, cái dự án mới này khá hay, hắn nghiêm túc mà nghe giới thiệu.
Không được, vẫn là sự tình trên sofa hấp dẫn hơn.
Phó tổng Thẩm lén nhìn hai người, dựng lỗ tai lên mà nghe lén, Lục tổng làm chuyện gì mà để Kỳ tổng cảm thấy bị ghét bỏ?
"Em biết rồi." Giọng điệu của Kỳ Thanh ngang ngang, nghe như nói cho có lệ, Lục Uyển Đình ôm lấy mặt Kỳ Thanh, xoay mặt Kỳ Thanh đối diện với mặt cô, hôn lên cái trán, giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành, "Thật sự không có ghét bỏ em mà." Rồi dán ở bên tai thì thầm "Buổi tối, về nhà tiếp tục nhé?"
Mặt Kỳ Thanh đỏ cả lên, đây là Lục Uyển Đình sao?
Con tim đập càng lợi hại hơn lúc ở nhà vệ sinh.
Kỳ Thanh không nói lời nào, Lục Uyển Đình cười sâu xa mà ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn lên trên đài, ánh mắt đảo qua người bên Trương Trạch, rồi đem tầm mắt thu về. Trương Hoàng Nhã đang nhìn các cô bên này.
Ánh mắt giao nhau, Trương Hoàng Nhã cũng không thu hồi tầm mắt, rất tự nhiên mà cười với cô.
Xuất phát từ lễ phép, Lục Uyển Đình cũng mỉm cười, mu bàn tay đột nhiên tê rần, Kỳ Thanh nhéo lên mu bàn tay cô, trong mắt viết bốn chữ... Em đang ghen nha.
Nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của cô, Lục Uyển Đình không nhịn lại hôn cô thêm "Phu nhân của tôi thật đáng yêu."
Trợ lý Tô đang chờ mong hai người giận dỗi với nhau, lặng lẽ mà ngồi xem nhưng hoá ra lại những người phụ nữ trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, sao có thể cãi nhau được, là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lục tổng và phu nhân đang trêu nhau, cẩu dộc thân như cô không hiểu được tình thú.
Trên đài, Cận Phong nâng ly rượu mời mọi người cùng nhau uống rượu, tiệc rượu cuối cùng cũng đã kết thúc.
Khách mời tham gia tiệc rượu cũng dần dần rời đi, Lục Uyển Đình cũng không sốt ruột, cùng Kỳ Thanh và mấy người khác tiếp tục ở trên sofa.
Tập đoàn Trương Trạch bên kia cũng vậy, Trương Hoàng Nhã ngồi ở sofa, nhìn các cô rất hứng thú.
Trợ lý cúi người nói gì đó bên tai Trương Hoàng Nhã, Trương Hoàng Nhã vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi lập tức đứng lên.
Cô nàng vừa muốn rời đi, Cận Phong lại mang theo trợ lý tới, vẻ mặt cười ân cần "Trương tổng, trong buổi tiệc cô và Lục tổng nói chuyện, tôi không có cơ hội chào hỏi, hiện tại cô có thời gian cùng tôi tâm sự không?"
Trương Hoàng Nhã không trả lời mà kéo khoảng cách ra, quay sang nói với Đông Dã Lam Phong ngồi trên sofa "Lam Phong, em cùng phó tổng Cận tâm sự đi."
Sau đó quay đầu cự tuyệt phó tổng Cận "Thật ngại, phó tổng Cận. Tôi có việc phải đi trước."
Trong lòng Cận Phong buồn bực, không dám nói gì thêm, chỉ có thể đứng nhìn Trương Hoàng Nhã rời đi.
Đoàn người Trương Trạch sẽ ở lại Giang Lâm hai ngày, mỗi lần hắn đến thăm hỏi, Trương Hoàng Nhã luôn có việc xử lý không có thời gian tiếp hắn.
Ngay cả tiệc rượu đêm nay, hắn cũng không có cơ hội nói chuyện vài câu.
Rõ ràng là ba bên hợp tác, nhưng giống như là chỉ có Trương Trạch và Lục Thị hợp tác với nhau.
Cận Phong giật mình, những cái vấn đề đột nhiên xuất hiện, là muốn tiếp cận Lục Uyển Đình sau đó đá hắn ra khỏi cuộc chơi...
"Phó tổng Cận, chúng ta có nên đổi nơi để nói chuyện không?" Đông Dã Lam Phong vén tóc, tư thái phong tình vạn chủng.
Cận Phong bị cô nàng làm cho hoảng lên, Đông Dã Lam Phong là người phụ nữ như thế nào, hắn biết rất rõ, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, điều chỉnh tâm trạng, nói: "Được a, chúng ta đổi nơi khác."
Trong sảnh tiệc người càng ít dần đi, Trương Hoàng Nhã và trợ lý rời đi, không bao lâu sau, đoàn người Lục Uyển Đình cũng đi luôn.
Đi ra thang máy, Kỳ Thanh mới nhớ tới hỏi một câu: "Tối nay, vì sao lại không thấy phó tổng Cận đến?"
Từ lúc bắt đầu tiệc cho đến khi kết thúc, Cận Phong không lại bắt chuyện với Lục Uyển Đình, không giống với tính cách thường ngày của hắn.
Lục Uyển Đình nhìn phó tổng Thẩm một cái, phó tổng Thẩm ưỡn ngực như rất tự hào. Trước khi đến, Lục tổng đã phân phó cho hắn bồi Cận Phong, đừng làm cho Cận Phong đến gần các cô, phó tổng Thẩm cười ha hả nói "Lục tổng giao cho tôi phụ trách giao tiếp với bên Thêm Phong, hắn muốn nói gì thì nói với tôi."
Nói cũng đã nói, người không cần thiết đến.
Lục Uyển Đình mỉm cười: "Tôi biết em không thích tôi gặp phó tổng Cận."
Nụ cười trên mặt Phó tổng Thẩm cứng lại, hoá ra là vì Kỳ tổng, hắn còn tưởng mình được Lục tổng coi trọng, giao toàn quyền phụ trách hợp tác bên Thêm Phong cho ông.
Trợ lý Tô đi sau, lộ ra nét mặt cái gì cũng biết, ung dung mà nhắn cho Tiểu Lương, kêu hắn đem xe lại.
Mấy người bọn họ ra đến của, xe Lương Khiếu vừa lúc chạy đến trước mặt, Lục Uyển Đình mở cửa xe, để Kỳ Thanh lên trước, sau đó nói vài câu với phó tổng Thẩm.
Trợ lý Tô đứng ở bên cửa xe ghế phụ, nhất thời không biết có nên lên xe hay không.
Lục Uyển Đình nói xong rồi, quay sang nhìn trợ lý Tô còn chưa lên xe, cười một chút, "Lên xe đi, đưa em về trước, rồi sau đó đưa chúng tôi về nhà."
Sếp cô thật sự rất hiểu lòng người, quá tốt. Trợ lý Tô cảm động mà mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Vừa lên xe, Lục Uyển Đình liền dựa vào người Kỳ Thanh, Lương Khiếu nhìn qua kính chiếu hậu, khởi động xe, rời khỏi hội sở.
Phó tổng Thẩm và các vị giám đốc khác đi hai chiếc xe khác nhau, cũng theo sau xe của các cô, qua hai cái đèn đỏ thì tách ra đường ai nấy đi.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Lương Khiếu mở chút nhạc, làm không khí trong xe hoà hoãn hơn, Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, thấy Kỳ Thanh từ lúc lên xe đến giờ đều không nhìn cô một cái, cô từng chút một mà dán lên người Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh cười chặn cô lại, đem Lục Uyển Đình đẩy ra, Lục Uyển Đình bắt lấy tay Kỳ Thanh, đặt lên lòng bàn tay Kỳ Thanh một cái hôn.
Ngực Kỳ Thanh tê rần, "Chưa rửa tay." Cô vẫn còn nhớ lời nói của Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình: "..." Cố biết ngay mà, chính câu nói kia đã chọc Kỳ Thanh tức giận, Lục Uyển Đình cười lại hôn một cái "Không có sao, tôi không ngại."
Có dòng nước ấm tê tê dại dại từ lòng bàn tay chảy vào tim, Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình, cảm động không biết nói cái gì, Lục Uyển Đình ôn nhu cười nhạt "Tôi sẽ cố gắng khắc phục." Dừng một chút lại nói thêm một câu "Chỉ em mới có thể."
Kỳ Thanh muốn nhào lên, đem Lục Uyển Đình đề trên xe mà hôn môi, nhưng mà trên xe còn có hai người kia, lại thu hồi ý định lại.
Về nhà rồi làm càn nha.