Cửa đóng lại, không ai biết được lão Kỳ tổng và tiểu Kỳ tổng ở trong văn phòng nói về đề tài gì. Kỳ Thanh líu lưỡi vì đề tài như thế nào lại biến thành theo đuổi phụ nữ của ba mình, cô liếc mắt nhìn thấy trên bàn có bản kế hoạch, chỉ vào đó hỏi "Ba, ba đến đây là để thảo luận cái kia sao?"
Kỳ Huy nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ, nghiêm trang mà nói "Cái này tạm gạt qua một bên, chuyện phát triển công ty không phải là một sớm một chiều là xong, việc cấp bách là chuyện tình cảm của con và Lục Uyển Đình."
"Nhưng mà ba, cái chuyện mà ba theo đuổi mẹ, con đã được nghe từ nhỏ đến lớn..."
Bị con gái ghét bỏ?
Kỳ Huy sửng sốt, làm như vẻ không có việc gì mà bắt chéo chân, thân thể dựa lên sofa "Vậy nghe lại một lần nữa, theo đuổi Lục Uyển Đình cũng giống như ngày xưa ba theo đuổi mẹ con thôi, đối với ba thì lạnh lùng nhạt nhoà, con nhìn lại con hiện tại đi, con...con đang nhắn tin với ai?"
Lúc lão Kỳ tổng vẫn đang luyên huyên chuyện theo đuổi phụ nữ, dạy cho tiểu Kỳ tổng các kỹ năng tán gái, thì Kỳ Thanh cầm lấy điện thoại mà nhắn tin.
Kỳ Thanh cười sáng rỡ giống như tiểu cô nương mới biết yêu, khoé mắt đuôi lông mày đều rõ ý tình, cô vừa soạn tin nhắn vừa nói "Uyển Đình."
Nhìn thấy ba mình không cao hứng, Kỳ Thanh nhắn tin xong đi qua dựa, ôm lấy cánh tay ông, vẻ mặt lấy lòng "Ba, tình huống của con và ba không giống nhau, mẹ lén nói cho con biết. Kỳ thật lúc ba theo đuổi mẹ, mẹ cũng đã thích ba rồi, mặc kệ ba làm cái gì thì mẹ cũng sẽ ở bên ba."
Kỳ Huy vừa nghe nhịn không được thở dài lắc đầu "Thanh Thanh, con vì sao không thích ai lại đi thích Lục Uyển Đình."
Ở trong giới kinh doanh, không có người nào không biết Lục Uyển Đình và những người thừa kế khác không giống nhau. Không có đi ra nước ngoài du học, học xong đại học liền tiếp nhận tập đoàn Lục Thị.
Tuổi còn trẻ lòng dạ cũng thâm trầm, thủ đoạn làm việc chu toàn. Quản lý Lục Thị mấy năm nay, bao nhiêu tâm tư công sức đều đặt ở trên công việc, đem Lục Thị quản lý ngăn nắp gọn gàng, đặt chân vào ngành sản xuất không ngừng phát triển, quy mô không ngừng mở rộng, đến nối chuyện tình cảm cũng không có để lộ ra bất kì tin tức nào.
Cũng chỉ có lần trước, đột nhiên thông báo kết hôn nhưng kết hôn với ai cũng không lộ ra nửa lời.
Ai cũng thể nghĩ được, người mà cùng Lục Uyển Đình kết hôn lại chính là con gái của mình.
"Thích là không khống chế được." Kỳ Thanh nghiêng đầu dựa vào vai ông, hồi tưởng lại việc yêu thầm nhiều năm qua, khoé môi cong cong nở nụ cười.
Người ta nói yêu thầm rất vất vả, Kỳ Thanh lại cười tươi cảm thấy không có nửa phần xót xa chỉ có ngọt ngào. Phần thích của cô đối với Lục Uyển Đình, từ nhất kiến chung tình cho tới hiện tại là khắc cốt ghi tâm, cả trái tim cô mỗi nhịp đập là một phần tình yêu dành cho Lục Uyển Đình.
"Nhưng mà con bé không thích con."
"Ai nói?" Kỳ Thanh giống như con cáo phe phẩy cái đuôi nhỏ, nhìn lão Kỳ tổng khoe khoan "Chị ấy có một chút thích con nha."
Kỳ Huy nghe vậy vỗ vỗ vai Kỳ Thanh "Con gái của ba lợi hại a." Duỗi tay cầm lấy bản kế hoạch đi, "Ba đây không dạy con tán gái nữa, chúng ta nói chuyện tương lai công ty."
"Vâng, Kỳ tổng." Kỳ Thanh buông ông ta, đoan đoan chính chính ngồi nghiêm túc.
Muốn tán gái như thế nào, cô đã mua sách tự học, mấy cái thủ đoạn vụng về theo đuổi con gái ba cũng chỉ hữu dụng với mẹ cô thôi, làm gì mà đuổi tới Lục Uyển Đình nổi? Một chút đều không có.
Đảo mắt đã tới thời gian tan làm, Kỳ Thanh đứng ở bên cửa sổ, nhìn màn đêm dần buông xuống, vuốt ve cái nhẫn trên tay.
Cửa văn phòng mở ra, trợ lý Hoa trước khi đi lại đây gõ cửa "Kỳ tổng, chị còn chưa đi sao?"
Lão Kỳ tổng đã đi rồi, Kỳ tổng ở trong văn phòng vẫn luôn ở trong văn phòng đi ra, ngày thường giờ này đã sớm rời công ty, hôm nay lại khác thường đến giờ tan ca rồi mà vẫn chưa về.
Kỳ Thanh xoay người "Tôi còn muốn ở lại trong chốc lát, em về trước đi."
Trợ lý Hoa cũng không đi vội, cô vào trong văn phòng đi đến trước mặt Kỳ Thanh, có câu hỏi cô cần hỏi để trong lòng cả ngày muốn nghẹn chết cô rồi "Kỳ tổng, chị có phải kết hôn với Lục tổng không?"
Mắt Kỳ Thanh nhìn lên chiếc nhẫn, cười hỏi lại trợ lý Hoa "Em cảm thấy sao?"
Lúc không mang nhẫn lên, ai cũng không biết cô và Lục Uyển Đình ở bên nhau. Mang lên một cái, ba cô liền biết, trợ lý Hoa cũng nhìn ra.
Nhẫn thật là một thứ thần kỳ.
"Chắc là vậy chứ nếu không Lục tổng cũng không thèm hợp tác với công ty nhỏ như chúng ta." Trợ Lý Hoa vừa nói ra phát hiện mình nói sai, liền nhanh mà khen công ty "Công ty chúng ta tuy nhỏ nhưng về trình độ và nghiệp vụ vẫn dẫn đầu ngành."
Kỳ Thanh nhớ tới lời của lão Kỳ tổng, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật chuyên nghiên cứu phát minh ra công nghệ thông minh, cố gắng đem trí tuệ nhân tạo vào tất cả các lĩnh vực. Ý tưởng mở rộng quy mô công ty là tốt, nhưng muốn đặt chân vào sản xuất các thiết bị, đầu tiên cần phải có đủ tài lực để kêu gọi nhân tài trong ngành gia nhập công ty.
Nếu mù quáng mà làm sẽ có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, chỉ cần sơ hở một tí thì có thể thất bại thậm chí phá sản.
Hiện tại, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật cần làm là ổn định từng bước đi trên con đường của mình, chờ đến khi đứng đầu được trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, chạm được tới nóc rồi mới bắt đầu phát triển ngang ra.
Thấy Kỳ tổng thất thần, trợ lý Hoa cẩn thận mà gọi nàng một tiếng "Kỳ tổng?"
Kỳ Thanh thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn trợ lý Hoa cười, đưa ngón tay trỏ lên môi cô làm động tác bảo mật.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lại đập vào mắt trợ lý Hoa, trợ lý Hoa nhìn chiếc nhẫn mà gật gật đầu "Yên tâm đi Kỳ tổng, em sẽ không nói ra bên ngoài, sẽ có người biết, chị cùng với lão đại trong giới kinh doanh ở bên nhau."
Nghe những lời này của trợ lý Hoa, giống như cô vì lợi ích mà bán đứng linh hồn lẫn thân thể để câu dẫn lão đại vậy?
Kỳ Thanh không muốn giải thích, chỉ cho trợ lý Hoa một cái ánh mắt...nhà người có thể lui rồi.
Trong công ty, nhân viên cũng đã về gần hết, màn đêm buông xuống, Kỳ Thanh nhìn những ngọn đèn xung quanh đã sáng lên, lấy điện thoại muốn gọi cho Lục Uyển Đình.
Đang mở điện thoại ra thì Lục Uyển Đình đã gọi lại, Kỳ Thanh hơi kinh ngạc, chị ấy thế nào lại gọi cho mình? Không phải chị ấy đang bận sao?
"Em còn ở công ty sao?" Lục Uyển Đình nhìn cái nồi hấp trên bếp, một bên gọi cho Kỳ Thanh một bên canh thời gian.
Mùi hương cá tươi ngon bốc lên tứ phía, Lục Vân Tạ đứng ở trong bếp nuốt nước miếng, "Chị, chị dâu còn chưa về nhà sao?"
"Ân, còn ở công ty." Kỳ Thanh qua bàn làm việc ngồi xuống "Chị thì sao, còn ở công ty bận sao?"
Mấy ngày nay, Lục Uyển Đình bận đến khuya mới về nhà, cái người bên gối như cô cũng chưa có thời gian mà cùng Lục Uyển Đình nói được nhiều lời.
"Tôi đã về nhà." Giọng nói ôn nhu của Lục Uyển Đình truyền tới "Đang làm cơm tối, em về nhà ăn sao?"
Lục Uyển Đình xuống bếp?
Tim Kỳ Thanh thổn thức, lập tức tắt máy tính "Em đang chuẩn bị về." Không đợi máy tính tắt hẳn, xách túi vội vàng rời khỏi văn phòng.
Nghe được tiếng bước chân dồn dập của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình nở nụ cười "Tôi nấu ăn tiếp, chờ em về đến nhà có thể làm xong."
Lúc Kỳ Thanh về nhà, trên bàn cơm đã bày đầy đủ đồ ăn.
"Những món này là chị làm hết sao?" Không phải nói không biết nấu ăn sao, sao trên bàn này lại thịnh soạn như vậy?
Lục Uyển Đình giúp Kỳ Thanh kéo cái ghế ra, trên mặt bàn được bày ra giống như trình bày một hạng mục lớn vừa hoàn thành "Là tôi làm."
Lục Vân Tạ dọn xong chén bát, ngồi xuống đối diện Kỳ Thanh trực tiếp phá đám "Chị của tôi dựa vào công thức mà làm, đây là lần đầu chị ấy nấu, tám phần không thể ăn được."
Miệng cô em chồng nói là không thể ăn nhưng lại là kẻ động đũa đầu tiên.
Trên bàn còn đặt thêm rượu, lúc cùng Kỳ Thanh nói chuyện điện thoại xong, Lục Uyển Đình đã mở một chai vang đỏ.
Lục Uyển Đình rót cho Kỳ Thanh nửa ly, lại rót cho mình nửa ly, rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hôm nay là ngày mấy, Lục Uyển Đình tự xuống bếp còn không nói, đằng này còn khui rượu vang đỏ?
Lục Uyển Đình nhìn ra được lòng nghi vấn của Kỳ Thanh, chỉ ôn nhu cười nhạt, không giải thích, cầm lấy đũa lên mà ăn cơm.
Lục Vân Tạ đẩy ly rượu vang chưa được rót của mình trước mặt chị mình "Chị, chị không rót cho em một ly sao?"
Rót rượu cho Kỳ Thanh mà không thèm rót cho cô, quá bất công!
"Em còn là sinh viên." Ngoài miệng nói vậy, Lục Uyển Đình vẫn rót cho em mình nửa ly.
Kỳ Thanh mỗi một món đều nếm qua, ngay cả món cà tím cô không thích ăn, hôm nay cũng ăn. Lục Uyển Đình là người ưu tú như vậy, không chỉ có quản lý công ty đâu ra đó, chuyện nấu ăn như thế này, chỉ dựa vào công thức mà đã nấu ra được đầy đủ hương vị màu sắc.
"Ăn rất ngon." Kỳ Thanh nâng ly rượu hướng qua Lục Uyển Đình kính rượu "Vất vả cho chị rồi."
Lục Uyển Đình buông đũa xuống nâng ly rượu, chạm nhẹ vào ly Kỳ Thanh, ánh sáng xuyên thấu qua ly rượu dừng ở trên chiếc nhẫn kim cương Lục Uyển Đình đang đeo, viên kim cương lấp lánh lại giống như nước mặt nước trong veo liền bị nhiễm một màu rượu vang đỏ, Kỳ Thanh ngây người, Lục Uyển Đình chuẩn bị bàn đồ ăn này là vì hôm nay hai người cùng mang nhẫn sao?
Lục Uyển Đình nhấp một ngụm vang đỏ, buông ly rượu, ánh mắt Kỳ Thanh còn dừng lại ở trên chiếc nhân kim cương, Lục Uyển Đình giải thích "Tôi vốn định đêm nay mới đưa cặp nhẫn này ra, vừa lúc có việc đi qua công ty em cho nên đưa trước."
Người ngồi đối diện là người rõ như trăng sáng mười lăm, Lục Vân Tạ ngước mắt nhìn chị mình, cái gì mà vừa lúc, đều là có tính toán cả!
Để sớm làm xong nhẫn, cả đêm qua chị cô đã ở phòng làm việc của Từ Diệp Bạch.
Mỗi viên kim cương trên nhẫn, đều là do chính tay chị cô đích thân khảm lên.
Sáng nay lại bảo cô chú ý hành tung của Kỳ Thanh, Kỳ Thanh vừa đi công ty, cô phát huy tố chất làm nội gián của mình mà nhắn cho chị cô.
"Em đã muốn mang nhẫn lên sớm rồi." Kỳ Thanh vui vẻ vô cùng, trên môi cô còn lưu lại một chút rượu vang đỏ.
Lục Uyển Đình ghé mắt nhìn môi cô, lại nhớ tới lời nói Kỳ Thanh nói với cô lúc trưa.
Lần sau chị có thể hôn sâu hơn một chút không.
Cô đã hôn qua Kỳ Thanh vài lần, mỗi lần chỉ hôn nhẹ lên cánh môi, chưa bao giờ hôn sâu cả.
Ban đêm làm con người trở nên mẫn cảm hơn, tâm Lục Uyển Đình có chút rung động, mong chờ bữa cơm này mau qua.
Cô làm đồ ăn không nhiều, rượu cũng uống lên vài ly, một bàn đồ ăn đã vào trong bụng Kỳ Thanh và em gái.
Rượu đủ cơm no, Lục Vân Tạ nằm trên sofa mà xoa bụng, Lục Uyển Đình lập tức lên lầu tắm, tẩy rớt đi mùi dầu mỡ trên người.
Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, chạm vào tiếng lòng của người ngoài cửa.
Kỳ Thanh khoá cửa phòng lại, đứng nhìn bên ngoài nhà tắm, trái tim đập kịch liệt, mỗi một tiếng như một tiếng trống, làm cho ngực cô sinh ra một loại cảm xúc khó nói thành lời.
Cô từng bước từng bước đến gần nhà tắm, cô nhớ rõ lúc Lục Uyển Đình đi tắm, chưa bao giờ khoá cửa lại cả.
Tay nhấc lên đặt lên chốt cửa, chỉ cần ấn xuống là có thể mở cửa ra.
Kỳ Thanh do dự, Lục Uyển Đình là tin tưởng cô sẽ không làm càn với bản thân chị ấy, cho nên mới không khoá cửa, nếu chính cô giờ mở cửa ra, chị ấy sẽ thế nào?
Lúc cô đang do dự thì tiếng nước ngừng lại, khoá cửa chuyển động, cửa bị kéo ra, Lục Uyển Đình đứng sau cửa nhìn cô.
"Chị tắm xong rồi sao?" Định làn càn nhưng mà chưa toại nguyện, Kỳ Thanh khẩn trương đến nói lắp, thu hồi tay lại nghiêng người nhường đường để cho Lục Uyển Đình đi ra "Chị tắm xong rồi đến lượt em đi tắm."
Lục Uyển Đình từ trong phòng tắm đi ra, xoay người nhìn Kỳ Thanh, cô thấy trong ánh mắt Kỳ Thanh có một ngọn lửa nhỏ, hô hấp khó khăn, cô ôm lấy Kỳ Thanh đem Kỳ Thanh áp lên tường.
Lục Uyển Đình mang theo đôi môi lạnh áp lên môi Kỳ Thanh, Kỳ Thanh ngửi được mùi oải hương trên người Lục Uyển Đình, đó là mùi dầu gội, đầu tóc ướt còn đang rối tung ở trên vai Lục Uyển Đình, còn còn một chút hương chanh.
Kỳ Thanh nhắm mắt, vị bạc hà dũng mạnh mà xâm nhập vào trong miệng cô, cuốn lấy từng tấc trong lấy.
Lực đạo tăng thêm, đúng như lời nói lúc trưa cô nói, lần sau chị có thể hôn sâu hơn. Lực đạo này làm cho cả thân người cô tê dại nhũn ra.
Đây mới chân chính là hôn môi, môi lưỡi giao nhau, hơi thở dung hoà, lý trí bị đối phương từng chút từng chút một đoạt đi.
Không khí trong phổi rất mau bị tiêu hao, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, hé môi thở dốc, hai người lần đầu tiên hôn sâu, cũng đều không biết làm sao để cho dễ thở.
Kỳ Thanh nắm lấy góc áo của Lục Uyển Đình, chậm rãi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Lục Uyển Đình vẫn chưa đã thèm lại hôn nhẹ lên môi Kỳ Thanh một cái, buông Kỳ Thanh ra lùi về sau một bước, cười ôn nhu nói "Tôi tắm xong rồi, em đi tắm đi."