Lục Vân Tạ cảm thấy mình bị ảo giác. Kỳ Thanh vừa nói cái gì? Chị ta cùng với chị cô đã lãnh chứng, ở trên pháp luận đã kết hôn?
"Chị vừa nói cái gì?" Lục Vân Tạ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kỳ Thanh, cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhắn cho chị cô.
Kỳ Thanh rất nguyện ý đem lời vừa nói nói lại lần nữa "Tôi đã cùng Uyển Đình lãnh chứng kết hôn."
Cô cho rằng khi cô nói lại lần nữa, Lục Vân Tạ sẽ tức giận, không nghĩ tới phản ứng là cúi đầu nhắn tin.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Kỳ Thanh.
Lục Vân Tạ xoá mấy cái từ vừa mới đánh, nhắn lại cho Lục Uyển Đình [Chị, Kỳ Thanh và chị đã kết hôn?]
Ở trong văn phòng công ty, Lục Uyển Đình đang xem tài liệu hạng mục đầu tư, điện thoại đặt trong tầm tay bỗng sáng lên, đảo mắt qua thấy được tin nhắn của Lục Vân Tạ.
Lục Uyển Đình buông tài liệu cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn của em cô. Trong lòng nghi hoặc, sao đột nhiên con bé lại hỏi cái này? Nghĩ đến, có lẽ Kỳ Thanh nói cho con bé.
Cô hồi phục tin nhắn của Vân Tạ: [ Ân, bọn chị đã kết hôn cho nên em gọi Kỳ Thanh là chị dâu, ở chung với em ấy cho tốt."
Trợ lý Tô lại nhắc nhở Lục tổng cuộc họp sắp bắt đầu, nhìn thấy Lục tổng nhìn điện thoại cười ôn nhu, tay nâng giữa không trung nửa ngày vẫn chưa gõ cửa.
"Lục tổng." Trợ lý Tô đứng ở cửa, bình phục lại cảm xúc của mình, gõ cửa nhẹ "Mọi người đã ở phòng họp."
Lục Uyển Đình thu liễm cười tươi, khép tài liệu nói "Được, tôi lập tức đi qua."
Trên bàn làm việc có một cuốn sổ màu nâu da trâu, Lục Uyển Đình cầm lấy tài liệu và cuốn sổ, từ ống bút lấy một cây bút máy, cầm điện thoại cùng đi với trợ lý Tô đến phòng họp.
Trên đường đến phòng họp, Lục Uyển Đình hỏi trợ lý Tô "Phó tổng Cận đã đi chưa?"
"Vẫn chưa ạ" Trợ lý Tô cúi đầu mở túi văn kiện, rút ra một tập hồ sơ đưa cho cô "Lục tổng, trợ lý của phó tổng Thẩm nói em đưa cái này cho chị."
Lục Uyển Đình tiếp nhận văn kiện mở ra nhìn thoáng qua, khép lại rồi trả cho trợ lý Tô "Em đưa trở về, nói tôi không duyệt."
Lục Vân Tạ nhìn tin nhắn chị cô nhắn lại, cái mũi lập tức đau xót. Đây là sự thật!
Trước mắt hiện lên một tầng sương mù, Lục Vân Tạ nhắm mắt lại tiêu hoá sự thật này. Kỳ Thanh xem phản ứng của cô, có chút đau lòng nói không được, đi đến bên cạnh Vân Tạ ngồi xuống "Này có ổn không?"
Không khí yên lặng một lúc, Lục Vân Tạ mở to mắt quay sang nhìn Kỳ Thanh, ánh mắt đáng thương đến mức làm người ta muốn ôm vào trong ngực mà yêu thường "Chị cùng với chị của tôi ly hôn thì tôi ổn."
"Ly hôn? Không có khả năng." Kỳ Thanh ánh mắt kiên định "Đời này, không thể ly hôn."
Trừ khi, Lục Uyển Đình muốn ly hôn với cô.
"Chị tôi có cái gì tốt, cả ngày vội vội vàng vàng tới bóng người còn không thấy, tâm tư che giấu thật sâu, hai người ở bên nhau lâu vậy. Hẹn họ chắc cũng chưa có đi." Lục Vân Tạ thở dài " Tôi chưa thấy chị ấy hẹn hò với ai, nếu không cũng sẽ không phát hiện ra được chị."
Kỳ Thanh không nói chuyện. Quả thật, hai người vừa mới ở bên nhau cũng không lâu, hôm trước kết hôn, hôm qua lần đầu tiên hẹn hò xem phim, buổi tối qua mới lần đầu tiên ngủ cùng nhau.
Cái vấn đề ngủ cùng nhau...vẫn là đơn thuần mà đắp chăn nói chuyện phiếm rồi ngủ.
"Tôi trước kia không tin cái gì gọi là nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được chị gái của em." Nhớ tới mới gặp ngày ấy, Lục Uyển Đình mặc một cái áo khoác màu đen, dáng người cao gầy mảnh khảnh một mình đứng ở kệ sách chọn sách. Kỳ Thanh đôi mắt lộ ra ý cười sâu, thoạt nhìn như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chị ấy, tôi liền thích chị ấy. Dần theo thời gian, từ thích thành yêu..."
"Đình chỉ!" Lục Vân Tạ dịch người, rời xa Kỳ Thanh vẻ mặt ghét bỏ "Hiện tại, tôi còn đang thương tâm, không muốn nghe chị nói chị thích chị tôi bao nhiêu."
"Được, tôi đây không nói nữa." Kỳ Thanh phát hiện, thật ra cùng Lục Vân Tạ nói chuyện rất vui, những gì cô không dám nói cho Lục Uyển Đình mà đối với mặt Lục Vân Tạ. Cô không có bất cứ cố kỵ gì mà nói ra điều thầm kín bao lâu nay.
Dù sao, cô cũng đã nói với Lục Vân Tạ, cô cùng với Lục Uyển Đình từ thời đại học đã yêu nhau.
"Chị không đi làm sao?" Lục Vân Tạ bắt đầu đuổi người.
Kỳ Thanh rất phối hợp nâng tay nhìn đồng hồ "Đích xác là cần phải đi."
Cô đậu xe ở ngoài trời mà giờ này mặt trời đã lên cao. Trong xe nhiệt độ tăng cao, Kỳ Thanh lên xe mở điều hoà, kéo cửa sổ xuống. Chờ nhiệt độ trong xe giảm xuống, mới rời đi.
Xe chạy ra tiểu khu không bao xa, trợ lý Hoa điện thoại lại cho cô, đang muốn nhận điện thoại thì thấy một cuộc gọi khác gọi đến.
Một cái là trợ lý...một cái là bạn thân, Kỳ Thanh quyết đoán nghe điện thoại của Dương Châm trước.
"Cậu không ở nhà sao?" Dương Châm đứng ở cửa nhà Kỳ Thanh, môi mím lại, giữa mày cau lại...lại gõ cửa
Sáng nay, cô vừa nhận được tin, Kỳ Thanh vẫn chưa đi làm. Cô trực tiếp chạy tới nhà Kỳ Thanh.
Không nghĩ tới gõ cửa thật lâu cũng chưa có ai ra mở cửa.
Kỳ Thanh nghe được âm thanh đập cửa từ bên kia điện thoại truyền đến "Mình đang trên đường đến công ty. Hiện tại, cậu đang ở nhà mình à?"
Dương Châm ừ một tiếng, tay chống lên cửa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra "Cậu đi công ty đi, chờ xong việc rồi chúng ta gặp nhau."
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là cùng tập đoàn Lục Thị hợp tác, hợp tác đã xác định 100%. Lục Uyển Đình cũng đã nói với cô qua hai ngày nữa sẽ cho người đến công ty tìm bên cô nói chuyện chi tiết, Kỳ Thanh nghĩ chút nói "Mình hiện tại về nhà liền."
Lời chưa nói xong, Dương Châm đã cắt đứt điện thoại.
Kỳ Thanh vẫn là đi công ty.
Trợ lý Hoa nhìn Kỳ tổng tới mà kích động, thiếu chút nữa đã khóc "Kỳ tổng, em gọi cho chị sao chị không bắt máy."
"Làm sao vậy?" Kỳ Thanh hoàn toàn quên mất cô còn cuộc họp sắp mở.
"Đàm phán chuyện hợp tác a! Chị quên rồi sao!" Trợ Lý Hoa theo đuôi Kỳ Thanh "Chị không tới công ty lại không nghe điện thoại. Em thấy đám người giám đốc Lưu vẫn luôn chờ làm cho bọn họ mở họp chậm lại."
"Cái này a." Kỳ Thanh đi đến bàn làm việc, lấy bản kế hoạch hợp tác trên bàn giao cho trợ lý Hoa "Sáng nay, tôi cùng Lục tổng nói qua, chị ấy đồng ý hợp tác."
"Hoá ra là chị đi tìm Lục tổng." Trợ lý Hoa tiếp nhận tài liệu hợp tác ôm vào trong ngực, cười đến khoé mắt có nếp nhăn.
Kỳ Thanh một chút cảm giác tội lỗi khi nói dối cũng không có, bình tĩnh gật đầu "Ân, em báo giám đốc Lưu và giám đốc Trần chuẩn bị sẵn sàng, qua hai ngày nữa bên Lục Thị sẽ có người sang đây bàn."
Trợ lý ôm tập văn kiện hợp tác đi ra, Kỳ Thanh vòng qua bàn làm việc kéo ghế ra ngồi xuống mở máy tính.
Nhìn báo cáo tài chính trên màn hình máy tính, Kỳ Thanh nhớ tới lời của Lục Vân Tạ.
Cô không phải vì tiền mà cùng Lục Uyển Đình ở bên nhau nhưng mà Lục Uyển Đình đích thực đã chuyển cho cô một khoản tiền lớn.
Kỳ Thanh trầm tư một lát, từ máy tính tìm đến một cái folder nhấp vào một phần hồ sơ.
Chờ Hoa Cẩm Nghiên từ bên phòng giám đốc sản phẩm về thì Kỳ Thanh đã rời công ty.
Kỳ tổng chạy đi đâu nhanh vậy?
Trợ lý Hoa đứng ở trước cửa nhìn văn phòng không bóng dáng người, cảm thấy Kỳ tổng dạo này hành tung bất định.
Cuộc họp bắt đầu từ 10h30 đến 12h mới kết thúc, Lục Uyển Đình từ phòng họp đi ra, giương mắt thấy Kỳ Thanh, trong nháy mắt lòng cảm thấy nhẹ.
Kỳ Thanh đứng trên hành lang bên ngoài phòng họp. Công ty 12h tan ca, trừ bỏ những người cùng Lục Uyển Đình họp thì những người khác đã đi ăn.
"Em đang đợi tôi?" Lục Uyển Đình chân bước nhanh hướng đến Kỳ Thanh, nhìn đến trong tay Kỳ Thanh cầm túi văn kiện, chân ngưng lại một chút "Tìm tôi nói chuyện hợp tác?"
Kỳ Thanh lắc đầu "Không phải."
Những người phía sau nhìn Lục tổng và Kỳ Thanh hiếu kỳ nhìn, có người nhận ra được Kỳ Thanh, nhỏ giọng cùng người bên cạnh nói "Cô ấy là Kỳ tổng của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật."
Mới vừa rồi trong cuộc họp trình bày các hạng mục đầu tư, Lục tổng lâm thời thêm một cái hạng mục đầu tư cho Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật. Lúc này, nghe được người là Kỳ tổng, vài người không nhịn được nhìn nhiều lần.
Lục Uyển Đình phát hiện mấy người sau dòm ngó đánh giá, quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt lạnh lùng không có sự tức giận nhưng thể hiện uy quyền, những người đó sợ tới mức hận không thể tàng hình, siết chặt notebook trong tay rồi đi như chạy.
Hành lang lập tức yên tĩnh.
"Vậy em tìm tôi có việc gì?" Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh đến văn phòng.
Đi vào văn phòng, Kỳ Thanh đóng cửa, đem túi bao thư cho Lục Uyển Đình, ý bảo cô mở ra xem.
Túi thư màu vàng nhạt, trên mặt không có ghi bất cứ cái gì. Lục Uyển Đình buông cuốn notebook trên tay xuống tiếp nhận túi bao thư. Cởi bỏ lớp băng dính, lấy đồ vật từ bên trong ra.
Là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nhìn đến mấy chữ trên tiêu đề, ngực Lục Uyển Đình khó chịu.
Cô trực tiếp lật đến trang cuối, Kỳ Thanh đã ký tên ở trên đó đi kèm là dấu vân tay. Cô dùng sức nắm lấy hợp đồng làm trên hợp đồng có vài vết nếp uốn.
Lục Uyển Đình khống chế giọng nói của mình, bình tĩnh hỏi Kỳ Thanh "Em như vậy là muốn cùng tôi tính toán rõ ràng sao?" Trong lòng sóng cuộn biển gầm.
"Không phải." Kỳ Thanh biết Lục Uyển Đình hiểu lầm ý của cô, nhanh chóng mà giải thích "Đây là toàn bộ cổ phần trong tay tôi, chị cho tôi 1 tỷ 300 triệu, tôi không có gì cho lại cho nên chỉ có thể dùng cái này bày tỏ tâm ý của tôi."
Kinh Thi có câu:
[Đầu ngã dĩ mộc cô
Báo chi dĩ quỳnh cư
Phỉ bảo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã]
Nghĩa là:
[Người tặng cho ta một món quà nhỏ
Thì ta phải báo đáp lại bằng một quý trọng.
Nếu như cho rằng báo đáp như vậy là chưa đủ
Thì chỉ có thể cùng nhau giao hảo cả đời]
Cô muốn biểu đạt với Lục Uyển Đình ý nghĩ này, chính là câu Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Trân trọng tình ý viễn vĩnh bên nhau.
Lục Uyển Đình trầm ngầm, không phải ý của Kỳ Thanh muốn cùng cô rõ ràng rành mạch sao? Cô cho Kỳ Thanh tiền, Kỳ Thanh đem cổ phần chuyển nhượng cho cô.
Lục Uyển Đình đem hợp đồng chuyển nhượng bỏ lại trong bao thư. Thái độ tức giận trả lại bao thư, nhìn Kỳ Thanh nói "Có giấy kết hôn là đủ rồi."